[KrisLay] Đợi [1]

 

KHÔNG MANG RA KHỎI BLOG

 

 

==

 

 

Một con phố xa lạ của một đất nước xa lạ.

 

Ngô Diệc Phàm nhẹ gấp cuốn sách trên bàn lại, khẽ thở ra một hơi.

 

Vì sao con người mỗi khi muốn chạy trốn đều tìm cho mình một địa điểm thật xa lạ để ẩn náu?

 

Xa, vì không muốn để người tìm được. Lạ, vì muốn để chính bản thân mình trở nên thật mới mẻ.

 

Nguyên tắc của trò chơi trốn tìm có phải luôn là như vậy? Ta càng đuổi, ngươi càng chạy. Ta càng gần, ngươi càng xa. Ta đã nắm đến tay, ngươi lại vụt bay đi mất. Phải không?

 

“Quý khách, đã đến giờ chúng tôi đóng cửa.”.

 

Ngô Diệc Phàm nâng mắt nhìn nhân viên phục vụ mới nhận việc đang lịch sự thông báo cho mình. Hắn để lại trên bàn một tờ tiền mệnh giá lớn hơn hóa đơn, sau đó cầm đồ của mình đứng dậy.

 

Ra đến cửa, người kia dường như cảm thấy không thể chịu được, khẽ khàng hỏi hắn. “Quý khách, anh đang đợi ai sao?”.

 

Liên tục một tháng, lại liên tục bảy năm, hắn đều đặn xuất hiện ở quán này vào đúng mùa này của năm. Cho dù người không muốn nhớ, cũng buộc phải lưu lại kí ức. Hơn nữa, hắn lại không phải kiểu nam nhân dễ dàng bị lãng quên.

 

À, thế nhưng có một người có lẽ đã chẳng còn nhớ đến hắn nữa.

 

Ngô Diệc Phàm gật đầu, hào phóng nở một nụ cười. “Phải, đang đợi.”.

 

Nhân viên bán hàng ngẩn ngơ. Thế gian này thật ra có nhiều người đẹp đẽ. Chỉ là nếu người đẹp đẽ đó lại có khí chất, sẽ ít đi rất nhiều. Khí chất có thể do ngươi sinh ra đã sở hữu, lại cũng có thể do người trải qua rèn luyện mà có được. Nhưng so với hào nhoáng phù du bề ngoài, khí chất là thứ không thể dùng quần áo phục sức tạo ra, hay che đậy lại. Một đấng quân vương có khoác vào áo của kẻ ăn mày, vẫn tỏa ra bốn phía uy nghiêm tôn quý tối cao. Một kẻ phàm phu cho dù mang vào bao nhiêu gấm vóc lụa là, vẫn lộ ra bản chất hèn kém nhu nhược.

 

Người khách này, từ trên xuống dưới hết sức bình thường, nhưng từ xa nhìn lại cũng thấy hắn chẳng hề bình thường như hắn tỏ ra.

 

Trang phục một mực giản dị, nhưng chỉ nhìn cách hắn hành xử khi thanh toán, khẳng định không phải là người đơn giản. Hắn ít nói, đến quán chỉ ngồi đúng một vị trí như vậy. Chủ quán có vẻ là người quen của hắn, nhưng lại chưa từng thấy hai người nói chuyện qua. Chỉ thấy dặn dò nhân viên bọn họ chỗ ngồi đó vào mùa này tuyệt đối không được để người đặt trước. Bởi vì, cho dù có bất cứ chuyện gì xảy ra, người đó vẫn sẽ xuất hiện. Trong một tháng, không sót một ngày nào.

 

Giống như một loại cố chấp, cố chấp đến ngạo mạn.

 

Dù sao thì, người này không chỉ hào phóng, còn góp phần mang lại nhiều khách hàng cho quán hơn. Hắn ngồi ở một chiếc bàn bên cửa sổ, nheo mắt quan sát con phố đi bộ bên ngoài. Hắn đương nhiên không để ai vào mắt, nhưng người qua đường lại hết thảy đứng hình vì một cái ánh mắt ấy của hắn. Sau đó, bọn họ sẽ đẩy cửa vào quán. Sau đó, sẽ thất vọng nhận ra hắn căn bản không hề quan tâm họ là ai. Thế nhưng không ai không quay lại thêm vài lần. Kẻ vì hiếu kì hắn. Kẻ vì quan tâm hắn.

 

Nhân viên phục vụ nhìn một thiếu nữ đáng mến đang lại gần hắn ở ngã tư. Bọn họ nói gì đó, hắn mỉm cười, sau đó rời khỏi. Thiếu nữ ngẩn ngơ nhìn theo bóng lưng hắn.

 

Nhân viên phục vụ thở dài. Lại thêm một người.

 

Nhưng người đó liệu có nhận ra, hắn kì thực trông thật thương tâm?

 

 

==

 

 

Ngô Diệc Phàm dừng lại ở ngã tư rất lâu.

 

Mùa lá rụng, là cách gọi thật lãng mạn của mùa thu. Con đường hắn đang đứng, mùa lá rụng đã len vào mọi ngóc ngách.

 

Hắn ở đây đợi đủ bảy mùa lá rụng, người đó vẫn không xuất hiện. Ngô Diệc Phàm cảm thấy số bảy này rất nực cười. Bảy, thất, mất. Hắn đã mất cậu ấy tròn bảy năm. Thất, thật sự là đau.

 

Ngô Diệc Phàm không trách ai cả. Cuộc đời, cậu ấy, thậm chí là chính hắn. Không có ai có lỗi trong chuyện hai người bọn họ. Đó là số phận, hắn tin như vậy. Hắn là một kẻ sống trong xã hội hiện đại, điều đó không ngăn cản hắn tin vào vận mệnh. Vận mệnh đẩy cậu ấy xa khỏi hắn, ắt có nguyên do. Hắn mòn mỏi chờ đợi trong vô vọng, cũng có nguyên do.

 

Ngô Diệc Phàm có từng nghĩ đến từ bỏ không? Hắn cũng không chắc. Hắn chỉ biết những cảm giác hắn có trên cậu hoàn toàn không xuất hiện trên bất kỳ ai khác. Vậy, có lẽ là đã đủ để hắn tiếp tục chờ.

 

Nếu hắn có thể chờ, chắc chắn sẽ chờ được đến ngày cậu trở lại. Chỉ cần cậu trở lại, Ngô Diệc Phàm sẽ bất chấp tất cả để tìm cho mình kết cục cuối cùng. Phải, hắn nhất định bất chấp tất cả.

 

Cuốn sổ trong tay hắn trở nên trĩu nặng. Như là lúc này, hắn thật sự mệt mỏi. Đếm ngày tháng quả thật không phải là một điều dễ chịu. Nhất là khi hắn nghĩ đến cậu có thể nào không bao giờ trở lại? Liệu cậu ở nơi không có hắn đã sống như thế nào? Hay đã có bất trắc gì xảy đến với cậu? Ngô Diệc Phàm sợ hãi.

 

Hắn sợ hãi những dòng liên tưởng khủng khiếp đó. Hắn kinh hoàng nhận ra bản thân mướt mải mồ hôi khi vùng dậy khỏi một cơn ác mộng nữa. Những điều đó còn tồi tệ hơn cảm giác phải chờ đợi rất nhiều. Vậy nên hắn ép mình tránh xa khỏi điều đó. Ép mình tin rằng cậu vẫn sống thật tốt đẹp ở một nơi nào đó trên tinh cầu rộng lớn này.

 

Hắn ép mình tin, để có động lực tiếp tục chờ.

 

Mai hắn cần phải lên máy bay về nước, nên hắn đang cố chấp đứng đây, tin vào một cái hy vọng còn cố chấp hơn.

 

Em sẽ đến, đúng không?

 

Ngồi ở dưới một tàng cây, ung dung tự tại sống trong thế giới của một mình em. Em vĩnh viễn không biết, em của khoảnh khắc đó có bao nhiêu phần hào quang chói lọi tỏa ra xung quanh. Chói lọi đến mức, kẻ không bao giờ tin vào tình yêu sét đánh như hắn, vẫn phải ngã gục một lần duy nhất trong đời.

 

Thật ra hắn biết người đó căn bản không quá thu hút, bởi vì người đến người đi, chỉ có hắn dừng lại không bước tiếp trước thiếu niên vô tư lự ấy. Ai qua cũng khẽ liếc nhìn, duy một Ngô Diệc Phàm nhìn rồi lại không tài nào rời đi được. Vậy nên hắn cũng biết, buồn bực vì phải một mình đến xứ người này thương lượng giao dịch, thật ra cũng không còn là buồn bực nữa. Đó là duyên.

 

Chỉ tiếc là, chữ duyên này, bất kể là do hắn vô tình hay cố ý, đều đã để tuột nó khỏi tay.

 

Bởi giờ khắc này, chỉ có hắn ngẩn ngơ ở đây, với lá rơi và gió nhẹ.

 

Một khúc tình si, thổi đến muôn đời.

 

 

==

 

 

“Tổng giám đốc, sắp đến giờ làm thủ tục rồi.”.

 

Ngô Diệc Phàm gật đầu tiếp nhận thông tin của cậu thư ký, nhưng vẫn ngồi nguyên tại chỗ.

 

Em lại trễ hẹn rồi. Nhưng không sao cả. Anh nhiều lần đến muộn em vẫn không trách cứ, anh cũng sẽ không trách em. Cho dù em có để lỡ cả đời, anh vẫn sẽ không trách em. Một lần nữa lại một lần nữa. Cho dù thêm bao nhiêu lần, anh đợi được. Anh làm được. Chỉ xin em cho dù đến muộn trăm ngàn lần, nhưng ít nhất hãy đến, đừng mãi lẩn tránh anh.

 

Đang mùa du lịch, nên có rất nhiều du khách đến nơi này. Một thành phố có văn hóa và kiến trúc đặc sắc mang hơi hướng cổ điển, hiển nhiên là thu hút rất nhiều tình nhân đến đây tận hưởng thế giới chỉ của hai người. Thành phố xinh đẹp này, gợi cho hắn thật nhiều kỷ niệm, cũng thật nhiều bi thương. Mà hắn lại cứ trở đi trở lại nơi này, một cách kỳ dị và ngớ ngẩn.

 

Hắn điên cuồng làm việc một năm, dự trù mọi kế hoạch, để đổi lại một tháng chạy đến đây. Tất nhiên hắn vẫn kiểm tra công việc qua Internet, nhưng về cơ bản mọi chuyện đều có người lo liệu chu toàn. Kiểu làm việc khác người này của hắn bị lên án, nhưng rốt cuộc vẫn chẳng ai làm gì được hắn.

 

Hắn cần một tháng này như cần không khí. Một tháng này duy trì sự tồn tại của hắn, cho hắn năng lượng để tiếp tục sống, tiếp tục tồn tại.

 

Hắn và cậu gặp nhau, và cùng nhau trải qua một tháng ở thành phố này. Đó là quãng thời gian yên bình và tươi đẹp nhất cuộc đời hắn. Nhưng nó quá ngắn ngủi, đến nỗi nhiều khi hắn nghi hoặc liệu có phải một tháng ấy không hề tồn tại? Liệu có phải cậu vốn chưa từng xuất hiện trong đời hắn? Liệu có phải tất cả chỉ là một giấc mơ hão huyền mà chính hắn tự tạo ra?

 

Ngô Diệc Phàm bật cười. Em xem, em đi lâu đến nỗi bây giờ anh lại còn có cả loại suy nghĩ này rồi cơ đấy.

 

Thật sự là rất lâu.

 

Anh nhớ em. Hãy mau trở về đi, trước khi anh gục ngã.

 

Hưng, hãy mau lên một chút.

 

“Tổng giám đốc…”.

 

“Tôi biết rồi. Ta đi thôi.”.

 

Sân bay quốc tế nhộn nhịp kẻ đến người đi. Một nơi ồn ào náo động như vậy, đôi khi khiến người khác chỉ muốn ra khỏi đó thật nhanh.

 

Ngô Diệc Phàm đi về bên trái. Hắn ung dung tự tại, đĩnh đạc thanh cao, vẻ ngoài xuất chúng, ai qua cũng ngoái lại nhìn.

 

Bởi vì Ngô Diệc Phàm lúc nào cũng ở trên người khác, bởi vì cuộc đời hắn chỉ luôn ở vị trí của người được dõi theo, bởi vì hắn chưa bao giờ phải ngoái lại nhìn ai, nên hắn đã bỏ lỡ rất nhiều điều.

 

Ngô Diệc Phàm thông minh hơn người, nhưng lại chưa bao giờ nhìn thấu tâm tư người hắn yêu nhất. Hắn chưa bao giờ dõi theo ai, nên hắn không biết phải làm thế nào cho đúng. Và hắn đã sai.

 

Nếu hắn vì hoài niệm, vì nhung nhớ, vì chờ đợi mà tìm về chốn cũ, thì cậu ấy, vì uất hận, vì chán ghét, vì trốn chạy, chắc chắn sẽ né tránh khoảng thời gian kia.

 

Hắn chờ ở đây một tháng rồi rời đi.

 

Cậu bỏ đi khỏi nơi này một tháng rồi quay lại.

 

Hắn đi về bên trái, cậu bước lại từ bên phải.

 

Bảy năm, chạm mặt cũng chưa từng.

 

 

==

 

 

Joy: Đến trình độ này thì chỉ có thế nói là: Số chó mới nhọ được bằng anh. *ngoáy mũi* Sở trường của tôi là phá phong cảnh đấy, mọi người cứ ném đá thoải mái đi.

[Giới thiệu fic mới][KrisLay] Đợi

 

Tác giả: Joy

Nhân vật: Ngô Diệc Phàm/Trương Nghệ Hưng

Các nhân vật không thuộc về tôi và fic viết mục đích phi lợi nhuận

KHÔNG MANG RA KHỎI BLOG

Lời tựa: Rõ chỉ là một cái ngăn ngắn văn, nhưng không hiểu sao tôi lại có hứng thú muốn viết lời tựa. Có thể là vì, trong này có Ngô Diệc Phàm của tôi. Tôi đang đợi anh.

 

==

 

Sự chờ đợi đầu tiên mà người gặp trong câu chuyện này, là của Ngô Diệc Phàm.

 

Hắn đợi một bóng hình đã tan vào thinh không…

 

Sự chờ đợi đầu tiên của tất cả sự chờ đợi trong câu chuyện này, là của Trương Nghệ Hưng…

 

Cậu ở phía sau đợi một người luôn chỉ nhìn về phía trước…

 

Chờ và đợi nối tiếp nhau, kiến tạo một chuyện tình trăm nghìn trang không dứt…

 

Ngược, chỉ vì muốn người khắc cốt ghi tâm…

 

Yêu và hận, quẩn quanh vẫn hoàn bế tắc…

 

Có thể cùng thế giới sụp đổ bên cạnh người đó hay không, lần chờ đợi cuối này, bọn họ trông vào hai từ duyên phận…

 

“…Cậu đối với hắn như vậy, chẳng qua là giận chính mình không cách nào buông tay…”.

 

==

 

Joy: Phải đó phải đó! Chư vị xin hãy yêu thương shortfic mới này của tôi nha. Ngược luyến tàn tâm nha, không ngược không lấy tiền. ^^ Còn cái kết author vẫn đang băn khoăn trước SE, BE và OE, không có chuyện HE đâu nhé!!!

Thiên ân [13]

 

KHÔNG MANG RA KHỎI BLOG

 

 

==

 

 

Wu Yi Fan đẩy cửa vui vẻ đi vào, trên tay là một hộp tào phớ nóng hổi thơm phức, còn có màu sắc rất bắt mắt của các loại thạch. Đây là món ăn vặt mà Zhang Yi Xing phi thường yêu thích, có thể ăn thay cơm ba ngày ba đêm vẫn không vấn đề gì.

 

“Xing, anh mang đến cho em…”.

 

Lưỡi Wu Yi Fan gần như bị chuột rút khi chừng kiến cảnh tượng bên trong. Kim Jong In đang đè nghiến Zhang Yi Xing trên sàn, ngồi chễm chệ trên bụng người kia, bàn tay để ở cái cổ trắng ngần mềm mại mà hắn nhớ nhung hằng đêm. Quần áo hai người xộc xệch, áo khoác của Kim Jong In vứt ở ngay cạnh, còn sơ mi của Zhang Yi Xing thì đứt mất hai cái cúc đầu.

 

Wu Yi Fan nghiến răng, nhưng vẫn đặt hộp tào phớ lên bàn. Nó nóng như vậy, nếu chút nữa náo loạn có thể rơi trúng người em ấy. Hắn nắm chặt tay, hằm hằm bước về phía hai người đang vô tư ‘vui vẻ’ với nhau giữa thanh thiên bạch nhật kia.

 

Hắn biết mà hắn biết mà. Kim Jong In đó vốn không thể dùng được. Khí thế thằng nhãi đó so với hắn chẳng kém là bao, lại suốt ngày kề cận Zhang Yi Xing, nó không có mục đích khác thì Wu Yi Fan không phải là người. Làm hắn còn mừng thầm tưởng đã yên tâm được khi nó dẫn đến hai đứa trẻ con kia, đúng là óc chó mà! Sau khi có hai đứa nhỏ, Kim Jong In còn ra vào tòa nhà này thường xuyên hơn nữa ấy chứ. Mỗi lần thấy nó hiên ngang được nghênh tiếp là Wu Yi Fan thiếu điều muốn húc đổ luôn cả cái văn phòng này cho Zhang Yi Xing mất việc mà để hắn bao nuôi luôn cho rảnh. Bỉ ổi thật, dùng cả cách này để tiếp cận thì đúng là mặt phải dày đến cả mét chứ chẳng chơi. Hừ, tại sao hắn lại không nghĩ ra nhỉ? Có khi hắn cũng nên đến cô nhi viện tìm về một đứa bé để kiếm cớ mà mè nheo Zhang Yi Xing? Có sao chứ, hắn chẳng ngại đâu, Zhang Yi Xing thích trẻ con, sau này sớm muộn cũng phải tìm một đứa về nuôi mà thôi.

 

Nhưng chuyện đó phải là sau khi cho hai người kia rõ ai mới là chủ nhân thực sự của thân thể kia. Zhang Yi Xing không phải, Kim Jong In càng không phải. Thân thể Zhang Yi Xing là của Wu Yi Fan hắn, ai cũng đừng mong được đụng chạm.

 

Thế nhưng khi Wu Yi Fan còn cách bọn họ hai bước chân, thì lại nghe được một câu đầy căm hận của Kim Jong In.

 

“Em bóp chết anh, bóp chết anh!”.

 

Wu Yi Fan giật mình. Câu này nghe thế nào cũng không giống những lời tình thú. Mà cái tay để trên cổ Zhang Yi Xing của Kim Jong In nhìn kĩ lại phần nhiều là giống đang bóp cổ hơn là đang sờ mó.

 

Wu Yi Fan cau mày không hiểu? Anh em hai người này đang chơi trò gì vậy?

 

Kim Jong In đang chuyên tâm giết người, lại đưa lưng về phía cửa, không nhìn được Wu Yi Fan đứng phía sau. Nhưng Zhang Yi Xing nằm trên sàn thì thấy rất rõ hắn đang âm hồn bất tán đứng từ trên cao nhìn xuống. Zhang Yi Xing tức giận đá mạnh vào chân Wu Yi Fan một cái. Óc chó sao? Người ta sắp về chầu ông bà đến nơi mà còn ở đó nghĩ ngợi nữa.

 

Wu Yi Fan bị đá cho tỉnh cả người, vội túm áo Kim Jong In kéo ra khỏi Zhang Yi Xing, lại đỡ người kia dậy, còn thừa cơ ôm vào trong lòng.

 

Kim Jong In bị chen ngang mặt còn đang hăng máu, thấy Wu Yi Fan phá hoại mình vẫn không tức giận. “Anh đến đúng lúc lắm! Không phải anh bị anh ấy hành đến dở sống dở chết hay sao? Giúp em một tay trói chặt anh ấy lại, em giúp anh làm lông, hôm nay bắt anh ấy hầu hạ anh bù đủ bốn năm thì thôi.”.

 

Wu Yi Fan nén lại phì cười khi thấy người trong lòng run lên vì một câu ‘bù đủ bốn năm’ kia của Kim Jong In. Hắn suy nghĩ một chút thiệt hơn. Thật ra không cần Kim Jong In giúp, hắn hoàn toàn đủ khả năng một mình sơ chế Zhang Yi Xing sạch sẽ rồi đem nuốt vào trong bụng. Hơn nữa bây giờ Zhang Yi Xing đang vô ý thức nép vào người hắn cậy nhờ che chở, khiến hắn thật không nỡ đẩy em ấy ra. Chậc một cái, Kim Jong In, anh rất quý cậu, nhưng mà tương lai ăn no mặc ấm của chính anh anh lại còn quý trọng hơn nhiều.

 

Chính là, anh lớn Wu Yi Fan nhà cậu đã đem bình giấm đổ lung tung ban nãy ném ra sau đầu, không chớp mắt áy náy lấy một cái mà thản nhiên đóng vai người tốt.

 

“Thôi được rồi, cậu đừng nóng. Người của anh gây chuyện gì, nói rõ ràng ra xem nào để anh giải quyết.”.

 

Zhang Yi Xing bĩu môi. “Gây chuyện gì chứ? Không phải nhờ anh mà cậu mới thuận lợi…”.

 

Kim Jong In trợn mắt. “Anh còn nói!”.

 

Wu Yi Fan mặc kệ là có chuyện gì, hắn cứ hả hê một mình đã. Zhang Yi Xing không có phản ứng lại câu ‘người của anh’ mà hắn nói ban nãy nha. Hắn hả hê, hắn hả hê.

 

 

==

 

 

Trước hết vẫn là quay lại quá khứ ba ngày.

 

Lúc Zhang Yi Xing gọi điện đến, Kim Jong In nghe xong gấp đến muốn tông chết hết mấy gã tài xế chắn đường đi của hắn.

 

Zhang Yi Xing ở bên kia đầu dây, hốt hoảng nói rằng Do Kyung Soo đang muốn dọn đi. Anh nói tiện đường qua nhà Do Kyung Soo chơi, lại thấy cậu ấy đang thu xếp hành lí, nên cố dây cà ra dây muống kéo dài thời gian, giục Kim Jong In mau đến mau đến.

 

Kim Jong In phóng xe như điên trên đường, trong lòng hỗn loạn thành một nắm bùi nhùi. Bỏ đi? Cậu ấy định bỏ đi đâu cơ chứ? Mà vì lí do gì mà bỏ đi? Chắc không phải vì hắn đâu. Vậy thì là vì ai? Hay cậu ấy đã có mục đích khác cho cuộc sống của mình rồi? Đùa à, Kim Jong In còn chưa tỏ tình nữa, cậu ấy muốn đi? Chờ kiếp sau đã rồi tính.

 

Hay lắm, bây giờ cậu lại còn có cả loại dự định này. Do Kyung Soo định biến bọn họ thành mấy nhân vật ngu ngốc trong phim tâm lý chắc, mang theo cả một mớ hiểu lầm ngớ ngẩn mà bỏ đi? Không lẽ cậu ấy định trốn chạy một mình rồi dăm bảy năm nữa mang theo một tên hay một ả tình nhân dở người nào đó về khoe khoang với hắn?

 

Có thần kinh mới để yên cho cậu ấy đi như thế!!!

 

Đến nước này thì Kim Jong In quyết tâm đạp hết lên tất cả mà sống. Phải, cứ nói đi. Bây giờ không nói thì còn chờ đến bao giờ? Cậu ấy có đi hay không tính sau, cứ phải xả hết ấm ức trong lòng ra đã rồi tính tiếp. Hắn mấy ngày nay oan ức không nói lên lời, giờ chả có gì có thể làm trong sạch lại thanh danh của hắn, hắn đã thực sự muốn điên rồi. Bây giờ người kia lại còn nhân lúc hắn trăn trở nghĩ cách giải quyết mọi chuyện mà muốn bỏ trốn. Giỡn mặt hắn? Cậu chết chắc rồi, Do Kyung Soo.

 

Kim Jong In đỗ xe ở ngay trước cửa nhà Do Kyung Soo. Nhưng vì kính chống nắng đen xì, lại thêm Do Kyung Soo chưa bao giờ nhìn thấy Kim Jong In lái xe, nên cậu không mảy may bận tâm đến cái xe xa xỉ hăm hở dừng cái xịch ngay gần mình. Kim Jong In ngồi trong xe mắt quắc như diều hâu rình mồi chăm chăm nhìn vào ngôi nhà nhỏ nhắn có một khu vườn xinh đẹp.

 

Do Kyung Soo kéo theo một vali quần áo và một cái túi nhỏ đựng đồ lặt vặt. Cậu ấy kéo lê mấy thứ đó một cách mệt mỏi. Có một quãng ngắn từ cửa ra đến cổng thôi mà thở dài đến tám chín lượt.

 

Hừ, đã không cam lòng thế cậu còn bỏ đi làm gì? Rõ là… Muốn cho cả thế giới này biết cậu vì tớ mà chịu ủy khuất sao? Biểu cảm của Kim Jong In lại tồi tệ thêm một tầng nữa

 

Do Kyung Soo lại thở dài thêm một cái, ủ rũ nhấc vali xuống đường.

 

Nhác thấy Do Kyung Soo mở di động xem ý là định gọi xe, Kim Jong In tông ngay cửa đi xuống. Hắn sang đường với vận tốc của một vận động viên chạy việt dã 1000m đang nước rút về đích. Các ý niệm trong đầu rối tinh rối mù lên hết cả. Nhưng gì thì gì, tình, lần này nhất định phải tỏ!

 

Kim Jong In một tay giằng lấy di động, tắt luôn nguồn, một tay giật tay Do Kyung Soo ra khỏi vali, nghiến răng nghiến lợi mà bóp mạnh một cái.

 

“A!”.

 

Do Kyung Soo trước khi hiểu ra có chuyện gì thì đã đau quá mà hét lên. Kim Jong In giật mình, nới nhẹ lực một chút, nhưng vẫn nắm chặt tay cậu ấy.

 

Do Kyung Soo trợn mắt nhìn người thần không biết quỷ không hay kia xuất hiện, lại càng kinh ngạc hơn biểu cảm tức giận của cậu ấy. Là sao? Zhang Yi Xing nói cậu ấy đã đi rồi cơ mà? Chẳng lẽ cậu ấy không biết mình đến giúp? Hay cậu ấy không thích chuyện đó?

 

Bộ dạng lúng túng nói không nên lời của Do Kyung Soo nghiễm nhiên bị Kim Jong In quy thành thái độ của kẻ bị bắt quả tang, khiến hắn đã điên càng điên hơn.

 

Kim Jong In cao giọng. “Cậu muốn đi đâu?”.

 

“T… Tớ…”.

 

Hừ, xem cậu đi. Còn chối vào đâu được?

 

“Tớ mà không đến kịp thì có phải hay rồi không? Cậu tính sau này trên đường ta tình cờ gặp lại rồi coi như người quen cũ hả? Cậu nghĩ Kim Jong In là thằng ngu hả? Cậu nghĩ tớ nuông chiều cậu là để cậu đùa giỡn tớ chắc? Cậu nghĩ mình đang làm gì??? Cậu nói đi!!!”.

 

N…Nuông chiều? Kim Jong In này đang nói gì vậy trời?

 

“Tớ định đi…”.

 

“Đi? Đi đâu? Nước ngoài? Anh? Pháp? Mĩ? Ý? Cho cậu biết, cậu có trốn vào hầm mộ Pharaon tớ cũng đào cậu lên cho bằng được. Cậu không thoát khỏi tay tớ đâu! Vĩnh viễn trốn không thoát!”.

 

“K…Không phải. Tớ định đi…

 

“Chẳng lẽ cậu định trốn trong nước? Ha, vậy còn dễ hơn nữa. Đảm bảo với cậu tớ còn đến chỗ cậu định trốn trước cậu hai giờ nữa cơ!”.

 

Kim Jong In càng nói càng hăng, mặt đỏ phừng phừng, như súng liên thanh pằng pằng nã đạn, làm Do Kyung Soo mù mịt nghe mãi chả hiểu mô tê gì.

 

“Cậu bình tĩnh lại đi. Có gì từ từ nói rõ. Mà cậu buông tay tớ ra, đau quá.”.

 

Kim Jong In buông cổ tay Do Kyung Soo ra, nhưng lại chộp lấy bả vai cậu ấy, vừa nói vừa lắc người kia đến đảo điên trời đất.

 

“Bình tĩnh? Tớ thách cậu là tớ mà bình tình được đấy! Còn gì để nói rõ nữa? Cậu đã bất phân phải trái như thế thì đừng trách tớ không khách khí! Do Kyung Soo, cho cậu biết, tớ thích cậu. Kim Jong In này thích cậu! Cậu nghe rõ chưa?”.

 

Do Kyung Soo á khẩu. Cậu ấy… Kim Jong In cậu ấy… Vừa mới nói cái gì?

 

Thích…Thích… Thích mình? MÌNH?

 

“Sao cậu không trả lời? Cậu đang nghĩ cái gì thế hả??? Do Kyung Soo? Nghe tớ không? Này? Này!”.

 

Do Kyung Soo không thẹn thùng, cũng không hoảng hốt. Mà trong trạng thái bay bổng lơ lửng không chân thật.

 

Này? Hay là mơ nhỉ?

 

Do Kyung Soo đưa tay nhéo má Kim Jong In thật mạnh.

 

“A!!! Cậu LÀM CÁI GÌ THẾ HẢ?”.

 

Kim Jong In bực phát điên. Hắn đang gấp muốn chết, người kia lại còn ở đó đùa giỡn. Cậu ấy rốt cuộc là nghĩ gì đây chứ?

 

Do Kyung Soo trợn mắt. Cậu ấy kêu đau, vậy là không phải mơ. Nhưng lại nhéo má mình một cái. Ai u, cũng đau.

 

Do Kyung Soo nhìn Kim Jong In. Trước hết, cứ phải khiến mọi chuyện ra ngô ra khoai cái đã. Dù sao cậu ấy đã gấp gáp nói như vậy, chắc chắn phải có nguyên do.

 

“Cậu vừa mới nói gì?”.

 

“Nói gì? Còn cậu, cậu đang đinh làm cái gì hả? Hả?”.

 

“Đến nhà cậu.”.

 

Kim Jong In câm như hến.

 

“Sao rồi?”.

 

“Đ… Đến nhà tớ?”.

 

“Zhang Yi Xing hyung vừa nhờ tớ trông chừng lũ nhóc cho cậu vì cậu đi có việc. Hyung ấy mới về thôi.”.

 

“Chứ không phải cậu dọn đi sao?”.

 

“Dọn đi? Về mặt từ ngữ thì đúng đấy. Tớ đúng là đang dọn đồ chuẩn bị bắt xe đến nhà cậu này.”.

 

Do Kyung Soo cảm thấy mình bỗng nhiên bình tĩnh đến ngạc nhiên. Hết thảy đều trôi chảy như được lập trình sẵn, hơn nữa cá nhân cậu cũng không vội vàng, không hồi hộp, không bồn chồn gì cả. Tựa như Kim Jong In chưa hề nói ra ba từ kia.

 

“Vậy… Jong In, vừa nãy cậu…”.

 

“Ba ngày.”. Kim Jong In ưỡn thẳng lưng.

 

“Sao?”.

 

“Tớ chờ cậu ba ngày. Không phải tớ nói rõ rồi sao? Sau ba ngày hãy trả lời tớ.”.

 

Kim Jong In nói rất sảng khoái, sau đó quay lưng rời đi. Do Kyung Soo bị bỏ lại nhất thời choáng váng đến không nói lên lời.

 

Kim Jong In cao ráo bước đi rất nhanh nhưng lại không lộ ra vẻ vội vã. Do Kyung Soo bây giờ mới nhận ra cái xe hắn lái đến thoạt nhìn có vẻ rất sang trọng. Khoan nghĩ hắn vì sao lại sở hữu một cỗ xe như vậy, nhưng Kim Jong In quả thực nhìn rất thành thục và hấp dẫn khi mở cửa xe.

 

Kim Jong In oái lên một tiếng. Do Kyung Soo vội ngẩng lên nhìn. Hình như là đập cánh cửa vào chân.

 

Cái xe rời đi với vận tốc tên lửa.

 

Do Kyung Soo tủm tỉm, sau đó cười phá lên.

 

Thật sự… quá là đáng yêu mà.

 

 

 

==

 

 

 

“Ôi trời ơi! Kim Jong In chú không cần nói với ai chú quen anh đâu nhé! Hại anh xấu mặt thay chú!”.

 

“Kim Jong In cậu kém quá! Đẹp trai tiêu sái làm gì, bước đến cửa xe rồi mà còn làm hỏng hết cả bánh kẹo thế. Coi chừng sau này Do Kyung Soo bắt thóp cậu đấy.”.

 

“Hai người ở đó mà nói đi! Cậy người đông thế mạnh cười nhạo em, hai người sẽ chẳng tốt đẹp gì đâu. Zhang Yi Xing anh coi chừng em đó! Wu Yi Fan anh không phải trừng em! Nếu bọn em mà không thành thì em chắc chắn sẽ xử đẹp anh luôn. Em về!”.

 

Zhang Yi Xing đắc ý cười. Anh không sợ. Nhìn Do Kyung Soo ai mà không biết tỏng bụng dạ hai đứa rồi. Cái anh chờ bây giờ là Do Kyung Soo kia sẽ xử trí ra sao cho đẹp mắt mà thôi.

 

Anh chú mất công dàn xếp một màn như vậy, không đòi nợ chú là nhân nhượng lắm rồi đấy nhé! Aiz, mình mát tay như vậy, có khi nào nên mở chi nhánh kết nối nhân duyên, vừa giúp đất nước cải thiện tình hình hôn nhân, vừa làm vừa lòng cái ví của mình không nhỉ?

 

Zhang Yi Xing nhìn cái dáng lêu nghêu nhọc nhằn của Kim Jong In rời đi, hắc hắc cười. Cười một lúc, lại chợt thấy không đúng.

 

“Wu Yi Fan, sao anh lại ở đây??!”.

Thiên ân [10]

 

KHÔNG MANG RA KHỎI BLOG

 

 

 

==

 

 

 

Kim Jong In đang bị hiểu lầm. Loại chuyện ngớ ngẩn đến ấu trĩ này hắn đã tính toán trước, nhưng vẫn không tránh khỏi rơi vào cái hố do chính mình đào ra. Bi thảm a. Bi thảm a.

 

Cục diện rối rắm này chính xuất phát từ việc Do Kyung Soo cậu ấy dĩ nhiên nghĩ Kim Jong In đã ăn ốc và đang đổ vỏ. Thậm chí còn mơ hồ Kim Jong In đã lấy vợ (Thầy Kim: Trời ơi hồi nào a~~~~ Ta ngay phụ nữ còn chưa chạm qua~~~). Mấy ngày nay bất chấp Kim Jong In có dùng biện pháp gì để tiếp cận, cậu ấy đều một mực cự tuyệt, không cho hắn cơ hội giải thích.

 

“Kyung Soo!”.

 

“Chuyện gì vậy?”.

 

“Sao khi tan trường…”.

 

“Tớ có hẹn rồi, khi khác nhé!”.

 

Đó, là thế đó!

 

Nhưng mà quả thật hỏi Kim Jong In nếu Kyung Soo cho hắn hai phút trình bày hoàn cảnh éo le nhà mình, thì Kim Jong In cũng chưa biết sẽ phải bô lô ba la cái gì bây giờ nữa.

 

 

 

==

 

 

 

“Trực tiếp đem chuyện cậu nhận hai đứa nó làm con nuôi nói ra là xong!”. Zhang Yi Xing nhàm chán lật tài liệu, không thèm nhìn Kim Jong In đang vò đầu bứt tai bên cạnh.

 

“Em không muốn.”.

 

Zhang Yi Xing nhướn mi. “Sao không?”.

 

Kim Jong In ngẩng lên, ánh mắt đầy nhiệt huyết. “Tụi nhỏ là con em. Không phải con nuôi.”.

 

Zhang Yi Xing tức giận trực tiếp cầm cái gối dựa bên cạnh chọi thẳng vào đầu thằng em ngu ngốc của mình.

 

“Kim Jong In, heo ăn não cậu rồi đúng không? Có cần phải cố chấp một cách ngu ngốc thế không hả? Hả???”.

 

Kim Jong In xoa xoa bả vai bị đấm đến đau nhức, nhưng giọng nói thì lại thiết tha. “Anh, nếu chính em không coi hai đứa là con ruột, thì làm sao mọi người có thể chấp nhận chúng được?”.

 

Zhang Yi Xing trợn mắt. Cái thằng…

 

Anh thở dài. Đứa trẻ này như vậy là đang muốn bao bọc hai đứa trẻ tí hon của nó sao? Vẫn biết Kim Jong In trân trọng lũ nhóc, không ngờ lại nghĩ đến cả những điều nhỏ nhặt thế này. Ừm, cũng phải thôi, ảnh hưởng tâm lí trong giai đoạn phát triển rất quan trọng. Nếu chính người bảo hộ không cẩn thận, hậu quả sẽ rất khó lường. Tạo cho chúng một điểm tựa tâm lí vững chắc thật sự là điều nên làm.

 

Nhưng, nếu vì thế mà quan hệ của Kim Jong In và Do Kyung Soo lại chưa nở đã tàn thì không phải là quá ngang trái sao? Zhang Yi Xing đặc biệt không hy vọng bọn họ cuối cùng lại tan đàn xẻ nghé, như chính anh và người đó…

 

 

 

==

 

 

 

Khi Kim Jong In xuống đến sảnh chính tầng một, thì đụng ngay anh lớn nhà hắn. Người này thật sự ngày nào cũng đến đây ăn chực nằm chờ sao? Kim Jong In không khỏi thán phục.

 

“Sao cậu cứ ra ra vào vào tòa nhà này suốt thế?”.

 

Kim Jong In ngó ông anh đang đen mặt chất vấn mình, khinh bỉ cười một cái. “Cho dù là anh vì không được anh ấy tiếp đón nên giận cá chém thớt thì cũng nên đi tìm mấy cái thớt đích thực mà chém. Bạ ai cũng bỏ giấm chua như vậy không thấy lãng phí sao? Cho em xin đi, có mấy ông anh mà ai cũng không nên hồn. Chuyện của em còn chưa lo xong, hơi đâu đi chõ mũi vào chuyện của mấy người.”.

 

Wu Yi Fan hắng giọng một cái. Thời tiết khó chịu, lại cộng thêm sự khó chịu của người đó, lại cộng thêm ánh mắt của nhân viên tòa nhà này, thật sự bức hắn đến muốn đánh người. Công tác mấy hôm nay cũng may không nhiều, hắn mới có thể dồn việc lại giải quyết nhanh gọn rồi chạy qua chạy lại quanh cậu ấy. Nhưng người kia ít ra cũng nên cho hắn chút mặt mũi, đằng này lại lẩn như trạch, hại hắn phải mặt dày dựng lều hạ trại ở nơi này luôn.

 

Một cô nàng xinh đẹp, sau này Wu Yi Fan đã thôi ác cảm cô ấy vì biết người ta là thư kí của cậu, sải bước về phía hắn.

 

“Luật sư mời anh lên nói chuyện.”. Cô mỉm cười lễ phép nói.

 

Wu Yi Fan giãn ngay nét mặt, hướng Kim Jong In cười tạm biệt. Tên anh em tốt kia còn không biết nặng nhẹ nói với một câu. “Chín phần là đuổi khách. Nếu không em sẽ gọi anh bằng gia gia.”.

 

Khi Wu Yi Fan vào phòng, Zhang Yi Xing đang ngồi ngay ngắn trên sô pha. Thấy hắn, cậu đứng dậy, nhìn thẳng vào hắn.

 

“Mời ngồi, ngài Wu.”.

 

Wu Yi Fan sững lại tại chỗ, mắt nhìn cậu ấy trân trân. Đáy lòng nhói lên đau đớn. Cậu ấy nói những lời xa cách sao lại bình thản đến vậy?

 

Wu Yi Fan khó khăn ngồi xuống. Zhang Yi Xing nở một nụ cười xã giao nhẹ giọng nói chuyện.

 

“Ngài có dùng được trà thảo mộc không? Nếu không tôi sẽ gọi người đổi thức uống khác.”.

 

“Không cần đâu.”. Wu Yi Fan chẳng biết làm gì hơn ngoài nhìn cậu ấy.

 

Zhang Yi Xing khẽ quay đi một chút, rồi bất ngờ đối diện với hắn. “Tôi có thể giúp gì cho ngài?”.

 

Wu Yi Fan ngây người, nhất thời không hiểu cậu ấy đang nói gì. Zhang Yi Xing lại mỉm cười, đưa cho hắn một tờ rơi từ bàn.

 

“Văn phòng luật của chúng tôi có thể hỗ trợ nếu ngài có trở ngại pháp lí. Tư vấn luật pháp, biện hộ ra tòa, là vấn đề gì xin cứ thẳng thắn cởi mở, chúng tôi nhất định sẽ tận lực giúp ngài hoàn thành công việc.”.

 

Khóe miệng Wu Yi Fan giật giật, nụ cười trên mặt Zhang Yi Xing cũng cứng lại. Wu Yi Fan đang tức giận, điều này hai người đều hiểu rõ.

 

“Em nghĩ em đang làm gì vậy?”. Giọng Wu Yi Fan trầm hẳn xuống, nhưng vẫn giữ được độ bình tĩnh cần thiết.

 

Zhang Yi Xing lại lấy về vẻ tươi cười giả tạo ban nãy, thản nhiên nói. “À, thì tại tôi thấy ngài hay lui tới nơi này, nên phỏng đoán ngài cần chúng tôi giúp. Ra là không phải? Vậy nếu đã không phải, thì phiền ngài không nên đến đây nữa. Vừa tiết kiệm tiền xăng cho ngài, lại vừa không gây áp lực cho nhân viên của chúng tôi.”.

 

Wu Yi Fan nhếch miệng cười, mây đen không hiểu sao tan hẳn trên đầu. Hắn bắt chéo chân, ngả người ra phía sau, nheo mắt nhìn cậu. “Thật mất hứng! Tên họ Kim đó cư nhiên đoán đúng em muốn làm gì, khiến tôi lỡ cơ hội được nghe hắn gọi một tiếng gia gia.”.

 

Zhang Yi Xing cau mày trước thái độ thư thái của Wu Yi Fan, khó chịu hỏi lại. “Đoán gì cơ?”.

 

“Em muốn nói gì thì nói, muốn làm gì thì làm, chỉ cần em nhớ rõ những gì tôi đã nói ở con hẻm hôm đó.”.

 

Zhang Yi Xing gần như hơi mất tự chủ, cao giọng nói. “Tôi không nhớ.”.

 

Wu Yi Fan đột nhiên đổi tư thế, vươn người ra phía trước, tay chống lên bàn. Vóc dáng cao lớn thật có lợi a, hắn một đường dí sát mặt người kia mà không tốn chút sức lực.

 

“Vậy để tôi giúp em nhắc lại. Cựu tình nhân của tôi, tôi đang theo đuổi em lại từ đầu.”.

 

Zhang Yi Xing vốn muốn hất hắn ra, nhưng Wu Yi Fan lại tự mình đứng thẳng dậy. Hắn ở trên cao nhìn xuống cậu, cảm thấy trong mắt cậu tràn ngập căm phẫn cùng tức giận, thậm chí còn long lanh nước.

 

“Anh thật đê tiện!”.

 

Zhang Yi Xing cuối cùng nói ra câu đó. Wu Yi Fan ngược lại xoa xoa chóp mũi, cười cười đáp lại.

 

“Nghe không quen, nhưng tôi thích nghi tốt lắm.”.

 

Hồi lâu không thấy Zhang Yi Xing nói gì, Wu Yi Fan xoay bước, hướng về cửa ra vào. “Tôi sẽ không từ bỏ, cho đến khi em trở về bên tôi.”.

 

Khi hắn đặt tay lên nắm đấm cửa, phía sau truyền đến một giọng nói thật thương tâm.

 

“So với những lời ở con hẻm đó, tôi càng nhớ rõ anh đã nói gì ở ngã tư bốn năm trước hơn.”.

 

Wu Yi Fan khựng lại. Rồi hắn cười tự trào. Phải, là bốn năm trước.

 

“Không tiễn.”.

 

Wu Yi Fan cuối cùng đóng lại cánh cửa ấy, không thể nén lại được thở dài.

 

 

 

 

==

 

 

 

Joy: Xin hãy khóc thương cho cái máy tính của tôi. TOÀN BỘ VĂN BẢN đều một đi không trở lại. Vốn tính viết lại từ đầu, nhưng, mẹ ơi tôi chả nhớ mình đã viết cái gì nữa. Hic. Thôi đành coi đây là một khởi đầu mới cho ba longfic đang viết dở vậy. Cũng may tôi giữ thói quen tốt, viết xong đều đăng hết rồi, nên phần dang dở kia cũng đỡ tiếc hơn một tẹo. Chỉ có điều, hic, bao nhiêu đam tôi copy về cũng trôi sạch, thật muốn giết người mà. Không thể ngờ bom nguyên tử ‘hỏng máy mất fic’ này cũng có ngày rơi trúng tôi. Ngồi càu nhau mami nửa ngày luôn đấy. Tâm tình tôi đang tuột dốc lắm, nên nói linh tinh, bạn đừng để ý nha.

 

[Drabble][KrisLay] Tự tôn

 

Author: Joy

Paring: KrisLay

Rating: T

FIC VIẾT VỚI MỤC ĐÍCH PHI LỢI NHUẬN

KHÔNG MANG RA KHỎI BLOG

 

 

 

==

 

 

 

“Không cần đặt khứ hồi, chưa biết tôi có thể rút ngắn thời gian giao dịch đến đâu.”.

 

Wu Yi Fan gác máy, sau đó ra khỏi thư phòng.

 

Trong phòng ngủ người kia đang cắm cúi xếp quần áo cho anh. Wu Yi Fan ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, thở nhẹ vào gáy cậu.

 

Chàng trai trắng nõn lập tức đỏ mặt. “Làm cái gì thế?”.

 

“Quyến rũ em.”. Khàn khàn đáp.

 

“Dẹp đi, chúng ta còn đang chiến tranh lạnh đấy.”.

 

Thế sao còn ngồi làm mấy việc này cho anh hả bé?

 

Zhang Yi Xing uất ức nói lúc bị đè nghiến xuống. “Anh có tự tôn không hả? Cãi nhau mà còn làm chuyện này sao?”.

 

Wu Yi Fan giật phăng áo phông của cậu, nhếch miệng. “Tự tôn là gì? Có ăn được như em không?”.

 

Trăm phần trăm là không rồi.

[Drabble][KrisLay] Mùa hạ

Author: Joy

Paring: KrisLay

Rating: T

FIC VIẾT VỚI MỤC ĐÍCH PHI LỢI NHUẬN

KHÔNG MANG RA KHỎI BLOG

 

 

 

==

 

 

 

Mùa hạ năm em mười bảy tuổi, em tặng tôi một tấm thiệp màu đỏ.

 

Em nói. “Này anh kia, chúng ta hẹn hò đi!”.

 

Sau đó chúng ta cùng điên cuồng trong tuổi trẻ của nhau.

 

Sau đó chúng ta vui vẻ bắt hai chuyến xe đi về hai thành phố khác nhau, không có lối quay lại.

 

Sau đó mười năm, tôi gặp em trên con phố cũ của quê nhà, vào mùa hạ.

 

Em nói. “Em tìm anh mãi.”.

 

Rồi em đưa tôi một tấm thiệt đỏ, dặn tôi nhớ đến tiệc cưới của em đúng giờ.

 

Tấm thiệp trên tay tôi rực rỡ trong nắng, còn tờ bìa cứng màu đỏ trong ví tôi thì lặng im héo tàn…

 

[Longfic] Người kết hồn [1]

Author: Joy

Paring: KaiSoo, ChanBaek, KrisLayHo

Rating: PG-13 (Tôi chả biết tôi chả biết tôi chả biết, cứ gán nó vào đã, tính sau)

FIC VIẾT VỚI MỤC ĐÍCH PHI LỢI NHUẬN

KHÔNG MANG RA KHỎI BLOG

Joy: The souls, tôi đã nói về fic này, chỉ là thay tên thôi ^^. Fic sẽ được chia làm ba phần, các câu chuyện của nhân vật sẽ khác nhau, vì tôi tự thấy khả năng viết song song của tôi khá yếu, nên tôi tách hẳn nó làm các phần luôn. Những người xuất hiện trong câu chuyện của nhân vật này và chính họ trong câu chuyện của mình hoàn toàn không liên quan đến nhau, bạn nhớ nhé. Tôi thật sự rất muốn viết fic HunHan, nhưng không hiểu sao không thể viết được. TT^TT

==

Mở đầu: Người kết hồn

Jong Dae đếm những bước chân của mình trên con đường ngập nắng vàng. Mặt trời nghiêng nghiêng sau lưng cậu chiếu những tia nắng không gay gắt nhưng cũng không dễ chịu. Mặc dù quay lưng lại phía nắng, nhưng cậu vẫn cảm thấy nóng. Thế mới nói, không phải cứ trốn tránh là có thể không cảm nhận.

Jong Dae nhớ lại bài văn mà cậu vừa nộp ở trường. Đề bài là viết về một mùa mà em yêu thích trong năm. Cậu đã viết cái gì nhỉ? Mùa thu, cậu đã ngồi nguyên ba tiếng đồng hồ vung tay múa bút rồi nộp một bài văn chữ to bằng con gà mái, giọng điệu thì sấm rung chớp giật như viết diễn văn ra trận để miêu tả một mùa thu. Mà bây giờ thì cậu lại đang chửi thầm ai đã nghĩ ra mùa thu để nó hanh hao vàng vọt thế này.

Mùa thu chia con người làm hai loại. Một loại may mắn, còn một loại, đương nhiên, là xui xẻo. Điểm khác biệt của hai loại người này? Loại một là những kẻ không bị nẻ. Còn loại hai thì ngược lại.

Jong Dae đáng yêu rất không may mắn rơi vào loại người thứ hai.

Jong Dae ghét mấy cái định luật phản xạ. Tại sao ánh sáng chiếu vào một mặt phẳng trơn nhẵn và không hấp thụ được nó thì lại phản xạ cơ chứ? Sao cái tia phản xạ không nằm khác mặt phẳng với tia tới luôn đi, để bây giờ cứ đi được vài mét thì nắng lại từ mấy cái thanh inox hay mấy cửa kính nhà hàng bên đường bắn pằng pằng vào mặt cậu như bắn đại bác thế này.

Jong Dae có thể cảm nhận được rõ ràng cách mà nắng bóc từng lớp da ra khỏi mặt cậu. Cậu tưởng tượng những tế bào của mình cứ rời rụng và mòn vẹt dần đi, như là người ta bào gỗ vậy. Da cậu giống như đồng ruộng những ngày hạn hán, khô đến rạch cả ra những đường rãnh nứt nẻ.

Jong Dae ghét nội quy trường học. Nếu họ không bắt cậu đến đúng giờ mỗi sáng, cậu sẽ không cuống cuồng vì dậy muộn. Nếu không bị muộn, cậu sẽ không nhớ thứ này mà quên thứ kia. Nếu không nhớ thứ này quên thứ kia, cậu sẽ không quên bôi kem dưỡng mà anh Joon Myun đặt trên bàn. Và bây giờ thì cậu sẽ không trở về với hai bên má đỏ ửng như thiếu nữ mà lại còn vừa đau vừa rát.

Ai đó chạy về phía Jong Dae từ phía sau nhưng cậu không quan tâm. Nhưng khi tiếng bước chân càng lại gần thì Jong Dae càng cảm thấy người này có ác ý. Cậu vừa định quay lại thì kẻ kia đã ụp cái mũ lên đầu cậu và ấn cậu xuống.

Khi Jong Dae đứng thẳng dậy được, kẻ kia đã chạy tít ra xa.

“Này Kim Min Seok!”.

Jong Dae hét lên, ầm ĩ cả dãy phố.

Kẻ chòng ghẹo chạy phía trước và khanh khách cười như đạt được điều gì đó lớn lao lắm. Jong Dae gạt mũi, sau đó co giò đuổi theo. Cậu mà tóm được, thì đừng có mà trách!!!

Khi gần về đến trước cửa nhà cậu thì Jong Dae tóm được tên phá hoại kia. Cậu túm lấy gáy áo cậu ta, lôi giật ngược lại. Kim Min Seok cực kỳ xảo quyệt, cậu ta mím môi một cái rồi hô to.

“Đến đây thôi. Hôm nay đến đây thôi nhé! Mai chúng ta lại chơi tiếp!”.

“Anh trai tớ nói trốn chạy một cuộc chiến thì thật không đáng mặt đàn ông!”

“Đó là chuyện của anh em cậu, tớ chả liên quan.”.

Jong Dae tức đến mức ghì cổ Min Seok thít chặt lại khiến cậu ta la oai oái. Cho cậu cãi cùn, tớ thít chết cậu thì thôi.

“Nhưng mà, nhìn kìa.”.

Jong Dae nhìn theo hướng tên bạn hất mắt, cậu thấy ai đó đứng trước cửa nhà cậu.

“Oa! Kim Jong Dae cậu chơi xấu.”.

Jong Dae đột ngột buông Min Seok ra, khiến cậu ta mất thăng bằng ngã phịch xuống đất. Nhưng cậu không quan tâm tên này, cậu còn mải quan sát người lạ kia.

Đó là một thanh niên. Anh ấy thật đẹp trai. Jong Dae thầm so sánh anh ấy với anh  Joon Myun. Ừm, hình như hai người họ không tương đồng lắm. Anh trai cậu rất đẹp, da trắng bóc nhưng thiếu sức sống do ở trong nhà lâu ngày. Anh  Joon Myun đẹp theo kiểu thánh thiện, giống như thiên thần vậy. Nhìn rất xa vời và không tưởng. Mắt anh ấy lúc nào cũng lấp lánh, khi anh cười đôi mắt ấy giống như không phải một đôi mắt, mà là những vì sao lung linh ở trên trời đậu xuống mắt anh ấy vậy.

Còn người thanh niên này đẹp gần gũi hơn. Anh ấy cũng trắng, nhưng vừa phải, không èo uột như anh cậu. Nhìn anh ấy ôn hòa và yên tĩnh, như một bức tranh cổ đầy suy tư và nghệ thuật.

Anh ấy đeo sau lưng balo du lịch rất lớn, áo khoác buộc ngang eo, quần rằn ri lửng kiểu quân đội, giày ống cao qua mắt cá đã chuyển thành màu nâu của bụi bẩn. Trên tay anh ấy cầm một quyển sổ nhỏ đã mòn các mép da bọc, anh ấy cứ nhìn bên trong cuốn sổ, lại nhìn nhà cậu, nhíu mày như rất đắn đo.

Jong Dae đẩy Min Seok về trước. Người này có lẽ là khách của anh cậu. Anh ấy còn lưỡng lự như vậy, có lẽ là do chưa tin tưởng lắm. Nhưng Jong Dae biết anh mình không phải một người luôn hiếu khách, nếu không gặp anh ấy hôm nay thì có trời mới biết ngày mai ảnh có nổi xung lên rồi treo biển không làm phiền hay không. Vậy nên, Jong Dae là một đứa trẻ ngoan và tốt bụng, cậu quyết định phải giúp anh lạ mặt rất đẹp trai kia mới được.

“Chào anh ạ.”.

Nghe tiếng trẻ con lanh lảnh vang lên, người thanh niên giật mình nhìn sang. Khoảnh khắc Jong Dae nhìn thấy cả gương mặt người ấy, cậu giật mình ngây người.

Cậu không nghĩ trên đời này có người lại trông buồn bã như vậy. Gương mặt anh ấy trống rỗng. Nó là nguyên bản của từ trống rỗng, bởi chẳng có cái gì được biểu hiện trên gương mặt ấy. Giống như mọi giác quan của anh ấy đã đóng băng vậy. Nhưng đôi mắt của anh ấy, có lẽ vì Jong Dae còn quá nhỏ, cậu không hiểu đôi mắt ấy nói gì, nhưng nó làm nụ cười trên mặt cậu vụt tắt. Ánh mắt ấy giống như một lỗ đen vũ trụ, nó hút mọi thứ vào bên trong và giam cầm ở đó, không để cái gì thoát ra.

Dường như cả người thanh niên này cũng đang mắc kẹt trong lỗ đen ấy.

“Chào em.”.

Người thanh niên nhợt nhạt cười với Jong Dae. Khóe miệng anh ấy chỉ khe khẽ cử động một chút và có vài tia sáng le lói xuất hiện trong đôi mắt đen thẫm của anh ấy. Cậu cảm thấy anh ấy thoải mái hơn khi nhìn thấy cậu, nhưng vẻ u hoài trong mắt anh thì không mất đi. Jong Dae bỗng thấy rất tò mò. Tại sao người này còn trẻ như vậy, nhưng lại có vẻ đã trải qua tất cả những chuyện đau buồn nhất trong cuộc sống? Câu chuyện mà anh ấy mang theo có phải rất đặc biệt không?

“Anh muốn vào trong không ạ?”.

Jong Dae cố gắng nói chuyện thật thân thiện để gây được thiện cảm với anh trai này. Nhìn anh ấy thật khác lạ, cậu không thể ngăn được bản thân mình tò mò về anh.

“Em sống ở đây sao?”.

Jong Dae gật đầu chắc nịch trước sự ngạc nhiên của người thanh niên. Anh ấy có vẻ rất bất ngờ, và cậu cười khì một cái. Người thanh niên nhìn cậu, ánh mắt trở nên dịu dàng và trìu mến vô cùng. Đáng tiếc là, ngay cả khi làm thế, anh ấy nhìn vẫn thật bi thương. Anh ấy khiến Jong Dae có cảm giác như đó không phải là điều được cố ý biểu hiện ra, mà là một nét tính cách vậy. Hoặc là, cậu không chắc lắm, nhưng nỗi đau đã ăn sâu và trở thành tính cách của anh ấy.

“Có lẽ người anh muốn tìm là anh trai em. Em khuyên thật là anh nên vào bây giờ nếu còn muốn gặp anh ấy. Ảnh thất thường lắm anh ạ”.

Jong Dae rất hiếu kỳ về người con trai này, nhưng cậu không bị anh làm bối rối. Nói là cậu đã quen cũng đúng, vì cậu quả thực đã gặp nhiều người như anh.

Anh ấy nhìn Jong Dae, sau đó chậm rãi gật đầu. Cậu nheo mắt cười với anh thêm một lần, rồi mở cánh cửa sắt đã tróc sơn từ lâu ra, nhường anh vào trước.

Người thanh niên hơi hoảng hốt khi Jong Dae đóng cánh cửa lại. Bên trong bây giờ tối om. Cậu chạm vào khủy tay anh ấy và trấn an bằng giọng nhẹ nhàng nhất mà cậu có thể.

“Anh đừng sợ. Anh em thích thế này nên bên trong không có ánh sáng mặt trời đâu.”.

Nói rồi, Jong Dae quờ tay theo trí nhớ và bật công tắc đèn lên. Ánh sáng bất ngờ xuất hiện khiến người thanh niên phải lấy tay che mắt. Jong Dae ái ngại nhìn anh ấy dần lấy lại được cảm giác với ánh sáng và nhìn xung quanh với bằng cặp mắt không thể kinh ngạc hơn.

Nơi mà họ đang đứng là tầng trệt của những nhà hàng xóm, nhưng ở trong ngôi nhà này thì lại là một cái tầng hầm không hơn. Chỉ có một bóng đèn neon vàng rực từ trong góc chiếu sáng ra, còn lại thì hoàn toàn trống trơn. Nền nhà đã ngả thành màu gì đó đen đúa bẩn thỉu, không gian thậm chí còn thoảng mùi nấm mốc.

Jong Dae bước về phía cái cầu thang bằng gỗ ở bên phải căn phòng, cậu nhìn người thanh niên chờ đợi. Anh ấy có vẻ rất sốc vì những gì mình nhìn thấy, nhưng rồi cũng bước theo cậu.

Khi hai người thoáng trông được tầng hai, cậu nghe thấy đằng sau có tiếng hít vào rất mãnh liệt. Jong Dae thầm thở dài.

Cậu nhớ có lần cậu đã nhắc anh trai cậu thay đổi phong cách ngôi nhà một chút, nhưng anh ấy không nghe. Cậu lại còn mất nguyên một buổi chiều ngồi nghe anh Joon Myun nói về nghệ thuật sắp đặt và những cái hiệu ứng thị giác khỉ khỉ gì đó. Ý anh ấy là muốn người đến tìm mình có cảm giác như đi vào một hang ổ của một phù thủy, một thầy pháp, một đạo sĩ vân vân và vân vân. Nhưng anh không hề biết, cảm nhận chung của mọi người khi bước vào nơi này chính là nghĩ mình đã đi nhầm vào một phòng bệnh tâm thần, và ai cũng muốn đi ra ngay lập tức.

“À đúng rồi, em là Kim Jong Dae, anh em là Kim Joon Myun. Còn anh ạ?”.

Jong Dae cố kéo sự chú ý của anh đẹp trai ra khỏi mấy bức tranh kỳ quái mà anh cậu giăng trên tường dọc cầu thang. Nói thật là nhìn vào nó đến cậu còn muốn vào nhà vệ sinh nôn hết cả mật xanh mật vàng ra nữa là. Chả thế mà năm ngoái cậu đã vẽ nguyên mấy cái hình dị hợm đó lên mặt nạ Hallowen và hạ bệ luôn thằng nhóc đai đen Judo vì dọa nó sợ khóc thét. Jong Dae hỉ hả cười trong lòng, ai bảo nó dám kiêu ngạo nói cậu yếu đuối như con gái cơ. Ít ra cậu không có khóc như nó lúc nhìn thấy bức tranh này lần đầu tiên.

Thì, chuyện cậu mơ thấy ác mộng suốt mấy tuần liền lại là chuyện khác, mà nó cũng không quan trọng nữa.

“Anh là Do Kyung Soo. Rất vui được biết em, Jong Dae.”.

Giọng anh Kyung Soo khi gọi tên cậu thật là dễ nghe! Dễ nghe hơn anh Joon Myun lúc quát tháo cậu nhiều. Jong Dae thích anh ấy quá, cậu muốn thân thiết với anh ấy thật nhanh.

“Anh em rất bất thường, nhưng là người rất tốt. Anh nhất định phải nhớ là cho dù anh ấy có nói gì thì anh ấy cũng muốn tốt cho anh thôi.”.

Anh Kyung Soo nhìn cậu dặn dò bằng giọng nghiêm túc, sau đó lại khẽ cười.

“Nói như vậy tức là em cũng biết?”.

Jong Dae nhìn anh rất ngạc nhiên.

“Đương nhiên ạ. Em là em trai anh ấy, cũng là người thừa kế mà anh.”.

Anh Kyung Soo kêu lên nho nhỏ vì bất ngờ. Anh ấy có vẻ không tin được một đứa nhóc như Jong Dae lại có thể trở thành ai đó đặc biệt. Nhưng cậu sẽ trưởng thành cơ mà, lúc đó cậu cũng sẽ như anh Joon Myun vậy, tài giỏi và tinh thông mọi chuyện.

“Em có thể hỏi là ai đã dẫn anh đến đây không?”.

Anh Kyung Soo lúc lắc cuốn sổ da nhỏ trong tay và nói bằng giọng ôn hòa.

“Anh tình cờ thấy được trên một trang blog. Nó khá là mơ hồ nên anh đã mất một ít thời gian để tìm đến được nơi này.”.

Jong Dae gật đầu tiếp nhận câu chuyện của anh. Cậu gạt bớt những mảnh lụa màu hồng dài cả chục mét rủ xuống từ tận tầng thượng. Anh Kyung Soo vẫn bước theo cậu rất sát.

“Cầu thang dài thật đấy.”.

Anh Kyung Soo nói đúng, ngôi nhà này chỉ có phòng ở tầng trên cùng, còn suốt cả chiều cao của nó chỉ là những vòng xoắn liên tục của cầu thang. Anh Joon Myun khác người nhà cậu còn trát tưởng hồng và để toàn đèn màu hồng khắp lối đi, thêm cả những tấm lụa hững hờ thướt tha nữa, Jong Dae cảm thấy nhà mình chả khác nào nhà mồ của mấy ông đồng bà cốt cả.

“Anh có tin không?”.

Anh Kyung Soo hơi giật mình vì Jong Dae bất ngờ hỏi, nhưng anh ấy vẫn trả lời cậu. “Nói thật là không tin lắm.”.

Jong Dae nhún vai. “Em biết. Chuyện này vô lý bỏ xừ ra ấy chứ.”.

“Em có thể giải thích không, Jong Dae?”.

Jong Dae vui vẻ cười. “Đương nhiên rồi. Em hay làm việc này lắm, vì anh em ghét phải nói nhiều mà.”.

==

Có rất nhiều chuyện mà bạn không biết trên thế giới này.

Ví dụ như Thiên đường. Bạn không biết Thiên đường có thật hay không. Giống như trong Doraemon vậy, có thể các vị Thần đã tàng hình hết rồi và cho dù bạn có đâm qua đâm lại các đám mây bao nhiêu lần thì bạn vẫn không thể tìm được họ.

Ví dụ như thế giới song song. Hẳng năm có rất nhiều người mất tích. Họ không thể bị tìm thấy, vậy thì họ ở đâu? Không ai biết, nên người ta đặt giả thiết những người mất tích bị hút vào một vùng không gian khác.

Ví dụ như các siêu anh hùng. Ai mà biết được có phải mấy ông đạo diễn Hollywood đã gặp Thần Sấm, Người Sắt, Người Dơi thật rồi nên mới làm được phim về họ hay không.

Kim Joon Myun và Kim Jong Dae là một kiểu của sự khác biệt. Không thể gọi họ là siêu anh hùng, vì họ không cứu vớt cả nhân loại mà chỉ cứu vớt một số người. Không thể gọi họ là dị nhân, vì lý do rất đơn giản, họ không phải là người.

Kim Joon Myun và Kim Jong Dae không được sinh ra, mà được hình thành. Sau những vòng thời gian nhất định và ở những địa điểm không cố định, một “người” như họ được hình thành. Nếu nói họ là sự hội tụ linh khí từ trời đất thì cũng đúng, nhưng cũng không đúng. Không ai biết họ xuất hiện như thế nào, kể cả chính họ.

Kim Jong Dae được Kim Joon Myun bế về từ một vườn hoa linh lan. Kim Joon Myun kể rằng anh cảm nhận được sự xuất hiện của cậu, và anh tìm ra cậu ở nơi đó. Anh đặt tên cho cậu là Kim Jong Dae, và hai người trở thành anh em. Anh nuôi lớn Jong Dae như một đứa trẻ bình thường, cho cậu đi học và sinh hoạt như  tất cả mọi người.

Nhưng bản thân Kim Joon Myun thì lại không thể sinh hoạt bình thường. Anh không già đi, vì thế anh không thể ra ngoài. Ban đầu hai người còn di chuyển để che giấu điều này, nhưng về sau, vì muốn Jong Dae có thể sống ổn định và có những mối quan hệ lâu dài, Joon Myun không ra ngoài nữa. Anh nhốt mình trong nhà, và để Jong Dae xử lý mọi chuyện bên ngoài. Sẽ là khó khăn với những đứa trẻ khác, nhưng với Jong Dae thì không, vì cậu đặc biệt hơn trẻ con bình thường.

Anh Joon Myun nói họ được gọi là những người kết hồn. Họ có thể giúp linh hồn của người sống và người chết gặp nhau, giải tỏa những điều mà những người đó còn vướng mắc, sửa chữa những sai lầm, hoàn thành những điều còn chưa kịp thực hiện, tất cả.

Cái giá mà họ phải trả cho anh là gì? Tiền.

Anh Joon Myun thật sự đòi tiền công cho mỗi lần giao dịch, rất nhiều tiền là đằng khác.

==

Jong Dae nhún vai, cười khổ nhìn Kyung Soo.

“Vậy, em cũng không già đi sao?”.

“Em vẫn đang trưởng thành, khi đến độ tuổi nhất định thì em sẽ ngừng lớn.”.

“Thế anh em bao nhiêu tuổi rồi?”.

“Em có hỏi, nhưng chính anh ấy cũng không rõ chuyện đó. Hình như con số rất khủng khiếp, anh ấy không muốn người khác nghĩ mình là một cái thây ma sống nên không muốn nói.”.

Anh Kyung Soo chăm chú nghe Jong Dae nói, thi thoảng còn gật gật đầu. Jong Dae rất vui, vì cậu đã làm anh ấy hứng thú với câu chuyện của mình.

“Có nhiều người đến tìm anh em không?”.

“Một năm chỉ vài người thôi ạ. Không nhiều người biết đến anh em đâu, đa phần họ đều chỉ cho nhau rồi đến. Mà toàn đại gia không à, họ chịu chi tiền lắm.”.

“Nhìn anh thế thôi nhưng cũng là đại gia đó nha.”. Anh Kyung Soo chợt nói đùa, khiến Jong Dae sửng sốt không biết phải đáp sao.

Cuối cùng, cậu nặn ra một nụ cười méo mó và thì thầm một mình.

“Khi anh ấy cười nhìn rất dễ chịu. Hy vọng anh Joon Myun có thể giúp anh ấy cười trở lại.”.

Cuối cùng hai người cũng đi hết tất cả các bậc cầu thang. Jong Dae nghe thấy anh Kyung Soo thở phào một hơi. Có vẻ anh ấy đã quen, nên không bị cảnh trí ở tầng trên cùng này làm kinh hãi nữa.

Mặc dù thật sự anh Joon Myun đã biến nơi này thành hóa thân của địa ngục.

Những cái sọ động vật gớm ghiếc và những bức tượng cổ quái để trong các hốc tường. Nền nhà trải thảm thêu hoa văn là các bước của quá trình ướp xác ở Ai Cập, đặc sắc nhất chính là màn rút não ra từ mũi. Trần nhà được vẽ công phu và tỉ mỉ những hình phạt ở mười tám tầng địa ngục mà kinh Phật chép lại dành cho kẻ gây tội ác khi còn sống.

Jong Dae thừa nhận là ở một khía cạnh nào đó đầu óc của anh Joon Myun không được bình thường lắm.

“Sở thích của anh em… đặc biệt thật.”.

“Em không nghĩ là anh ấy thực sự thích mấy thứ này đâu. Anh ấy chỉ muốn hù dọa mọi người thôi.”.

Jong Dae mở cửa căn phòng đầu tiên mà họ nhìn thấy, và cậu lại nghiêng người nhường anh Kyung Soo vào trước.

“Anh đợi ở đây nhé, em sẽ đi tìm anh em.”.

“Anh nghĩ là không cần đâu, vì hình như anh em đang ở đây rồi.”.

Jong Dae ngạc nhiên nhìn vào trong phòng, và quả thật có một người đang ngồi ở bàn làm việc. Đó là một thanh niên vô cùng đặc biệt. Không thể nói rõ anh đặc biệt ở đâu, nhưng quanh anh tỏa ra thứ không khí không tương đồng với những người xung quanh. Thanh cao, tao nhã, êm ả, dịu dàng.

Người thanh niên ngồi hơi quay lưng về phía cửa, trên tay anh cầm một quyển sách dày, những ngón tay trắng muốt thong thả lướt dọc trang giấy đã ngả vàng. Cốc trà anh đặt chếch một bên vẫn tỏa ra những làn khói mỏng manh, khắp phòng thoang thoảng một mùi thơm tinh khiết của trà thảo mộc.

Anh mặc một chiếc áo len mỏng màu tro bên ngoài áo sơ mi trắng. Tóc anh đen mượt, phần mái trước hơi chờm qua lông mày, khiến anh trở nên lãng mạn như những nhân vật trong truyện tranh.

Ngay cả Jong Dae đã sống với anh mười mấy năm cũng không khỏi bị cảnh tượng giống như tranh vẽ ấy làm ngây người.

Mặc dù cậu biết rất rõ, vẻ thanh tú thể hiện ra bên ngoài của anh Joon Myun hoàn toàn là một sự lừa gạt trắng trợn. Nhưng bảo cậu liên hệ người con trai đẹp như tượng tạc ngồi kia với ông anh trai phùng mang trợn má bắt cậu đi rửa bát để xem nốt tập cuối phim tâm lý tình cảm tối qua thì cậu chịu, không làm được.

Trước khi hai người kịp nói gì, thì anh Joon Myun đã ngẩng lên. Anh nhìn Jong Dae, sau đó nhìn anh Kyung Soo một lượt. Đôi mắt tinh xảo của anh khẽ lay động, sau đó anh mỉm cười.

Anh Joon Myun cười rất hiền, giống như một người anh trai thân thiết luôn yêu quý em mình vậy. Cho dù anh ấy có ý tốt hay không, nụ cười của anh ấy cũng luôn đẹp như thế. Nụ cười ấy làm Jong Dae rùng mình.

“Khách của anh?”.

Jong Dae biết anh hỏi mình, vì vậy cậu vội vàng đáp lại.

“Anh ấy là Do Kyung Soo ạ. Anh ấy tìm anh.”.

Anh Joon Myun gật gật đầu, sau đó lại đánh giá anh Kyung Soo thêm lần nữa. Mãi lâu sau, anh Joon Myun mới đứng dậy, bước về phía bàn uống nước. Anh đưa tay vẫy về phía cửa.

“Lại đây chàng trai, cậu có chuyện muốn nói với anh mà. Jong Dae, hai tách trà nóng nhé.”.

Jong Dae vâng thật to, sau đó chạy nhanh sang phòng ăn.

Anh Joon Myun thích uống trà thảo mộc nên Jong Dae được huấn luyện thành thợ pha trà không chuyên từ trước cả khi cậu được dạy bảng chữ cái. Jong Dae làm mọi thứ rất nhanh, phần vì quen tay, phần vì cậu muốn trở lại sớm để được nghe anh Kyung Soo kể chuyện.

Điều kiện bắt buộc để anh Joon Myun giúp người đến giao dịch đó là họ phải kể lại cho anh ấy mọi điều anh ấy yêu cầu. Để làm gì thì Jong Dae cũng không chắc là mình biết.

Khi Jong Dae đẩy cửa vào, hai người anh đã ngồi đối diện nhau và anh Kyung Soo có vẻ bớt căng thẳng hơn ban đầu khá nhiều. Nét mặt anh ấy thả lỏng hơn và khi nhìn thấy cậu thì anh thậm chí còn hơi cười.

Jong Dae nhìn anh Joon Myun một cách rất ẩn ý, và anh cười với vẻ chịu thua.

“Được rồi nhóc, nếu Kyung Soo không cảm thấy khó chịu thì em có thể ở lại.”.

Jong Dae lập tức bắn ánh mắt năn nỉ sang chỗ anh Kyung Soo và cậu được chấp nhận bằng cái gật đầu của anh. Cậu lưỡng lự một chút, sau đó chọn ngồi cạnh anh Joon Myun.

Anh Kyung Soo nhấc tách trà của mình lên, nhấp một ngụm và có vẻ rất hài lòng. Jong Dae chăm chú nhìn anh, còn anh Joon Myun thì thoải mái dựa hẳn người ra ghế.

Dường như ngay khi anh Kyung Soo bắt đầu nhớ lại mọi chuyện để có thể kể nó, thì anh ấy cũng bắt đầu run rẩy. Hai vai anh vô thức co lại và bàn tay anh thì đan xoắn vào nhau.

Jong Dae thoáng giật mình khi nhìn vào mắt anh ấy. Nó trở nên đen thẫm từ lúc nào mà cậu không biết, và nó thật buồn, thật đau thương. Đôi mắt ấy dồn nén mọi cảm xúc của anh Kyung Soo. Jong Dae nhìn thấy sự lạc lõng và buông xuôi đầy mỏi mệt trong đó. Giống như anh Kyung Soo ngồi trước mặt cậu bây giờ không còn là anh ấy nữa, mà chỉ là một cái vỏ trống rỗng vô hồn vậy.

“Nói đúng ra thì đây là lần đầu tiên tôi kể lại chuyện này cho ai đó.”.

 

[Oneshot][KrisLay] Vỡ

Author: Joy

Pairing: KrisLay

Disclaimer: Các nhân vật trong fic không thuộc về tôi và fic được viết với mục đích phi lợi nhuận.

Rating: T
Vui lòng không mang ra ngoài khi chưa có sự đồng ý của tác giả.
70c302d1gw1egcyg4m5vfj21hc0zfqc3
==

“Bây giờ em đang ở đâu?”.

 

“Trong nhà, trên sô pha, đang xem TV”.

 

“Sao có tiếng xe ồn vậy?”.

 

“Hẳn là từ TV phát ra rồi.”.

 

Bên kia “Hừ” một tiếng.

 

“Ở bên ngoài một lát thôi, về nhanh đấy.”.

 

“Biết. Em không phải thủy tinh, nói vỡ là vỡ.”.

 

“Anh không phải thợ đúc thủy tinh, có thể đúc lại một cái ly bị rạn, chỉ có thể chú ý giữ cho nó không bị thương tổn.”.

 

“Yên tâm, sẽ cùng anh coi sóc nó.”.

 

Zhang Yi Xing dừng lại nhìn cái sạp bán đồ thủ công bên đường, thích thú nâng lên đặt xuống vài món đồ.

 

Kẻ đang yêu đối với đồ tình nhân luôn có hứng thú bất tận là vậy.

 

Mắt đưa lên mấy cái vòng cổ trên cao, chợt nhìn vào tấm gương treo ngay bên cạnh.

 

Chủ quán thấy chàng trai xinh đẹp đứng trước quầy hàng ngơ ngẩn hồi lâu, mặt hơi tái đi, nhưng trên môi lại nở nụ cười nửa có nửa không.

 

“Chàng thanh niên, cậu sao vậy?”.

 

Zhang Yi Xing nhìn ông, khẽ lên tiếng.

 

“Không có gì ạ. Cháu chỉ không ngờ thành phố quen thuộc cũng có những lúc đẹp khác thường như vậy.”.

 

“Vậy à? Cậu có mua đồ nữa không?”.

 

Zhang Yi Xing cầm lên một cặp cốc bằng sứ có những họa tiết nghịch ngợm, trả tiền, quay lưng về phía sau, giơ điện thoại chụp lại ngã tư phồn hoa.

 

 

 

==

 

 

 

Wu Yi Fan nhập mã khóa, bước vào nhà.

 

Tối om. Cậu ấy ngủ rồi?

 

Bước chân nhẹ hơn một chút, đi về phòng ngủ.

 

Không nhìn qua giường, đi về tủ quần áo định tắm qua một chút.

 

Ánh đèn pin nhờ nhờ từ điện thoại lại chân thực trả về một ngăn tủ rỗng.

 

Wu Yi Fan giật mình. Tay vội với ra công tắc mở đèn lên.

 

Không có ai.

 

Trong nhà không có người.

 

Máy tính lập lòe chớp tắt, Wu Yi Fan đi về phía đó.

 

Nhập một dãy ký tự, máy từ từ thoát khỏi trạng thái Stand By.

 

Màn hình hiển thị là một góc phố không thể quen thuộc hơn. Giữa dòng người nhộn nhịp, vẫn có thể nhận ra ống kính là chĩa về ai.

 

Một người cao lớn đẹp mắt nắm tay một người nhỏ dáng hơn, cả hai vui vẻ nói cười, dường như không còn cảm nhận được thế giới xoay vần chung quanh.

 

Đương nhiên lúc đó cũng không thể nghe được tiếng trái tim vụn vỡ của một người đứng cách xa hơn ba mươi mét.

 

Tan nát thành trăm ngàn mảnh, không bao giờ có thể hàn gắn.

 

Trên bàn, một chiếc cốc màu xanh cốm đặt ngay ngắn, bên cạnh nó là những mẩu gốm vụn nhìn không ra ban đầu từ cái gì mà vỡ, nhưng cũng có màu xanh cốm.

 

 

==

 

“Nếu có một ngày anh phản bội em…”.

 

Nheo mắt. “Thì?”.

 

“Em nhất định sẽ mang bằng chứng ngoại tình đến đập vào mặt anh, rồi tạt axit kẻ đã quyến rũ anh.”.

 

“Nghe sợ nhỉ?”.

 

“Anh sợ kiểu đó đó hả?”.

 

“Ngủ thôi.”.

 

“Nè, em nói được làm được.”.

 

“Biết. Ngủ.”.

 

==

 

Chỉ nói là giỏi thôi, tận cùng vẫn là kẻ yếu đuối, đến dũng khí mang bằng chứng đi đòi công đạo cũng không có.

 

Zhang Yi Xing ngồi trên đoàn tàu đang chuyển bánh.

 

Ngoài cửa sổ chợt ập đến một gương mặt quá đỗi quen thuộc.

 

Quen thuộc đến nỗi cảm giác đau đớn lại bóp nghẹt nơi ngực trái lần nữa.

 

Zhang Yi Xing nhìn người đó không ngừng đập vào ô cửa, chạy theo một cách bất lực.

 

Zhang Yi Xing mỉm cười.

 

Rốt cuộc anh vẫn làm vỡ. Bời vì cả hai ta đều không có khả năng gắn nó lại, tốt nhất để em thay anh vứt nó đi thật xa.

 

Xa khỏi chốn này.

 

Xa khỏi anh.

 

Tình chưa tan, nhưng duyên đã tận. Tình yêu bao la của anh, giữ cho bản thân như vậy là đủ lâu rồi, buông bỏ thôi.

 

Zhang Yi Xing nhắm mắt, mảnh gốm trong lòng bàn tay cứa vào. Hình như có một dòng chất lỏng âm ấm rỉ ra, nhưng mà không đau.

 

Có nơi khác đau hơn, nên những thứ khác chỉ là gió vờn qua.

 

Mà thôi, đừng nghĩ nữa.