KHÔNG MANG RA KHỎI BLOG
==
“Như vậy là được rồi, sáng mai đem bản thảo đặt ở trên bàn tôi đi.”. Park Chan Yeol vào cửa, đổi giày, tay vẫn cầm điện thoại không ngừng chỉ đạo công tác.
“…”.
Park Chan Yeol cau mày. “Chị lại gây chuyện gì rồi?”.
“…”.
Park Chan Yeol thở dài. “Thôi được rồi, tôi sẽ tự mình lo liệu.”. Sau đó cúp máy.
Phòng khách chỉ để một ngọn đèn nhỏ, có tiếng động truyền ra từ nhà bếp. Chan Yeol đi thẳng vào đó, nhìn thấy Baek Hyun đứng chống tay bên bồn rửa, nước từ vòi ào ạt chảy, nhưng cậu ấy không có vẻ gì là muốn tắt. Bóng lưng mệt mỏi rũ xuống, vừa đau lòng vừa nhỏ bé.
Chan Yeol đặt cặp táp xuống ghế dựa, bước lại gần, nghiêng người tắt nước. Baek Hyun lúc này mới giật mình nhìn lên.
“Về rồi?”.
Nụ cười gượng gạo của cậu ấy làm đáy lòng Chan Yeol khẽ nhói lên.
Rất muốn nói với cậu ấy, hết thảy đều đã là quá khứ. Nước chảy mây bay, hãy thanh thản để quá khứ làm tròn nhiệm vụ ngủ yên của nó.
Đừng nghĩ ngợi, cũng đừng hối hận, cũng đừng dằn vặt. Hồn nhiên vô tư như bây giờ mà sống, đừng khiến Park Chan Yeol đau lòng.
“Ăn cơm thôi.”.
Mỗi người một tay, một bàn thức ăn phong phú được dọn lên. Hai người ngồi xuống, yên lặng gắp, yên lặng nhai nuốt.
Một bữa cơm cùng nhau vốn là vui vẻ sau cả ngày dài, lại vì tâm tình trĩu nặng mà trở nên lê thê không hồi kết. Tận đến lúc buông đũa, Park Chan Yeol mới nhận ra mình đã thoáng thở phào.
Tốt nhất vẫn nên nói chuyện với cậu ấy, nếu không cam chắc đêm nay cả hai sẽ mất ngủ.
“Baek Hyun…”.
“Lại quên mất cậu chưa đi tắm. Tôi chuẩn bị nước, mau vào phòng lấy quần áo ra.”.
Nhìn Baek Hyun quay lưng, Chan Yeol chỉ có thể thở dài.
Dòng nước mát lạnh chảy xuống, khiến Chan Yeol cảm thấy thanh sảng hơn rất nhiều.
Bụi bặm, tốt nhất là nên được gột rửa.
Lầm lỡ, tốt nhất là nên được tha thứ.
Buồn đau, tốt nhất là nên được lãng quên.
Chan Yeol lau mình, lại nhìn hình ảnh phản chiếu trong gương. Bả vai không dưng truyền đến cảm giác co giật. Không nhức nhối, nhưng thật khó chịu. Một vùng da nhạt màu hơn hơi lồi lên, không bắt mắt, nhưng vẫn rõ ràng.
Chan Yeol quấn áo choàng lông, đẩy cửa kiên quyết bước ra.
Baek Hyun đang ngồi trên sô pha, chăm chăm nhìn màn hình tinh thể lỏng đen ngòm. Hai chân cậu ấy co lại, cằm dựa vào đầu gối, tay quấn lấy chính mình. Có cảm giác thật bi thương, thật cô độc.
Chan Yeol ngồi xuống bên cạnh cậu ấy, khẽ kéo tay cậu ấy, đưa cả người ôm vào trong lòng.
“Không sao. Đã qua cả rồi.”.
Baek Hyun đầu tiên là cứng người, sau đó lại nhẹ nhàng thả lỏng một chút.
Thật lâu, Chan Yeol cảm thấy mái tóc cậu ấy cọ cọ vào lồng ngực lộ ra từ áo choàng, cúi nhìn, thì là cái lắc đầu thật lực của cậu ấy.
Chan Yeol nhẹ dùng lực một chút, tay kia ân cần vuốt lưng cậu ấy, như trấn an một đứa trẻ đang hoảng sợ.
“Thật sự đã qua rồi.”.
Baek Hyun bỗng đẩy Chan Yeol ra. Khóe mắt ầng ậc nước, cậu ấy nghẹn giọng hỏi. “Qua ư?”.
Qua ư? Đương nhiên đã qua. Thương thế cho dù mạnh đến mấy, năm năm, có muốn không lành cũng đã lành từ kiếp nào rồi.
Qua ư? Đương nhiên chưa bao giờ qua. Miệng vết thương có khép lại, da non có mọc lên, thì nó vẫn ở đó. Một vết sẹo không lớn, nhưng cũng không mờ nhạt.
Và cả nỗi đau. Nó chưa bao giờ rời khỏi.
Ba Chan Yeol và ông nội vốn xích mích không thôi vì chuyện thừa kế gia nghiệp, nên mới quyết tâm mang vợ con về Hàn Quốc, tránh xa cái chốn thương trường đầy thị phi ấy.
Kết quả một cái tai nạn kia xảy ra, ông nội thật sự giận đến điên người, quyết đưa cháu trai bảo bối về bên cạnh mình săn sóc.
Mà vừa hay, Baek Hyun cứu Jong In một mạng, Chan Yeol lại cứu cậu một mạng.
Thanh gỗ đó vốn muốn đâm cho Baek Hyun một nhát vào đầu, cuối cùng lại thành Chan Yeol chịu thay một nhát ấy vào vai.
Cái gì ồn ào, cái gì chấn động, cái gì sự thật, hết thảy đều không quan trọng bằng người kia vẹn toàn trong lồng ngực.
Lúc được cứu ra, Chan Yeol vẫn chưa hôn mê, vẫn đang nén đau cố lật Baek Hyun lại xem có chỗ nào xây xát hay không. Trong khi, máu của chính mình, chảy thành một mảng đỏ thẫm áo sơ mi trắng. Màu đỏ chói mắt, nhưng không chói mắt bằng nụ cười rạng rỡ an tâm của Chan Yeol.
Baek Hyun không sao. Chỉ ngất đi một chút.
Bệnh viện của thành phố nhỏ, mặc dù không quá cao cấp, nhưng vẫn cấp cứu đâu vào đấy. Về lí, sẽ không sao.
Nhưng có một Park Chan Yeol không yên lòng trốn y tá lết bộ ba tầng cầu thang, đến phòng hồi sức xem xét người so với mình còn bị thương nhẹ hơn.
Sau xuất môn, là xuất huyết. Sau xuất huyết, là xuất ngoại.
Không muốn chặt luôn tay, chỉ có thể xuất ngoại làm phẫu thuật.
Có lẽ không nghiêm trọng như vậy, có lẽ cũng chỉ cần ở trong nước thôi. Nhưng Park lão gia đã muốn đem con trai con dâu ném từ trên tầng năm mươi ném xuống, không ai có thể cản được việc Chan Yeol trở về làm cháu nội của ông cho đúng nghĩa nữa.
Vì vậy, Park Chan Yeol liền biến mất.
Mang theo cả hai nỗi đau, biến mất không chút tăm hơi. Thể xác và tinh thần.
Mệt mỏi như vậy, lại thất vọng như vậy, nhưng vẫn không muốn lộ ra chút trách móc nhỏ nhoi, chỉ như có như không viết lại.
“Tìm kiếm một trời sao trên mặt hồ vào ban đêm là có thể, nhưng nếu coi nó là vũ trụ rộng lớn muôn ngàn tinh tú thì mãi mãi chỉ chìm sâu xuống vũng lầy tối tăm và lạnh lẽo mà thôi.”
Baek Hyun, tôi là mặt hồ, tôi phản chiếu bầu trời tự do mà cậu khao khát. Nhưng tôi không phải. Vì vậy, tối tăm và lạnh lẽo ở cõi lòng tôi, hãy để mình tôi trải nghiệm. Cậu không cần tiếp tục lún sâu, tôi sẽ tự rút cạn nước trong mình.
Một giọt cũng không chừa.
Vì vậy, thái độ của mọi người đối với Baek Hyun khi cậu vô tình nhắc đến cậu ấy mới quái dị đến dọa người.
Bây giờ đơn giản nghĩ lại, vẫn là cậu an bài, đúng không?
An bài biến cậu trở thành một người bạn đi du học đơn thuần. An bài tai nạn hôm đó cậu hoàn toàn vô sự. An bài mọi thứ. Tất cả, đổi lấy yên lòng của một Byun Baek Hyun.
Nhưng mà, làm thế nào đây, Chan Yeol? Làm thế nào tôi còn có thể tiếp tục yêu cậu?
Byun Baek Hyun tôi, không có tư cách ấy. Ngày trước đã thế, bây giờ vẫn chẳng khá hơn.
Cậu ở một nơi xa lạ chịu đựng đau đớn, còn tôi vẫn ngốc nghếch ở nơi chúng ta cùng đi qua suy nghĩ lí do cậu rời khỏi tôi.
Tôi chán nản, tôi mệt mỏi, tôi muốn buông xuôi, cậu đều bên cạnh.
Đến lượt tôi ở bên cạnh cậu, tôi lại thậm chí tỉnh dậy cũng không đặt cậu lên vị trí đầu tiên để quan tâm.
Thật ra tôi ngu ngốc, hay cố tình tỏ ra ngu ngốc?
Park Chan Yeol còn có thể vì lí do gì làm nhiều chuyện như vậy vì muốn có được tôi? Sau đó lại làm nhiều chuyện như vậy vì muốn từ bỏ tôi?
Hết thảy, vẫn là vì hạnh phúc của Byun Baek Hyun mà thôi.
Nhưng mà phần hạnh phúc này, Byun Baek Hyun không có quyền được hưởng thụ.
Baek Hyun lấy tay che mắt, thật thê lương, thật thất bại nói từng từ.
“Chan Yeol, theo đuổi cậu, tôi từ bỏ.”.
Căn hộ nằm trên tầng thứ mười tám.
Có lẽ là trùng hợp.
Một năm mười tám kia, hai chúng ta gặp nhau. Park Chan Yeol vô thanh tuyên bố theo đuổi Byun Baek Hyun.
Bây giờ trên tầng mười tám, tái ngộ dài dằng dặc, lại dây dưa không dứt. Byun Baek Hyun hữu thanh tuyên bố từ bỏ theo đuổi Park Chan Yeol.
Chúng ta, có lẽ nào lại chờ qua một cái năm năm, sau đó lại bắt đầu từ vạch xuất phát?
==
Joy: Chào mọi người, tôi mò lên rồi này. ^-^
A, đừng ai nói gì nha, tôi sẽ lại lặn tiếp cho coi. Tôi thích cái chap này quá nha, không ngọt ngào hường phấn, đau lòng đấy, nhưng lại một lần nói rõ sự tình. Park Chan Yeol của tôi, ngay từ đầu đã là một chàng trai tuyệt vời như thế rồi đấy. Không chỉ có ấm áp, vui vẻ, mà còn có cả ôn nhu, âm thầm quan tâm, hy sinh lại chịu đựng.
Tình tiết này đã được tính toán ngay từ đầu, ai để ý tiểu tiết chắc sẽ nhận ra, không ngờ thật lâu như vậy, mới viết được đến đây. Tôi viết ngược tâm chính là thích viết như vậy. Để thật lâu thật lâu, mới biết người kia vì mình có bao nhiêu thương tổn. So với âm dương cách biệt gì đó, loại yêu thương chan chứa hối hận ấy, mới khiến đứa thích đọc ngược như tôi khoái trá.
À, tôi nói tình tiết được trù tính trước, là muốn nói mọi người đừng nghĩ tôi nhất thời xúc động mà ngược hai đứa thành ra như thế. Chuyện của Baek Hyun, kì thực tôi ngoài bất ngờ và có chút trống rỗng ra, hoàn toàn không còn gì khác. Cảm thấy không thể tin được, cũng như Kris vậy, ngỡ chỉ là một giấc mơ không hề chân thật. Tiếc là càng như vậy, thì khi giật mình lại càng cảm thấy nó chân thật hơn, chân thật đến khắc cốt ghi tâm.
Vẫn là, người ta yêu nhau cứ việc yêu, chúng ta ship cứ việc ship. Chuyện ai người ấy làm, ta không quản ngươi ngươi không quản ta, chọn cách làm mình vui vẻ mà sống. Quan điểm của tôi, là như vậy đấy. ^-^
Hì, lâu không tán nhảm, lại thành ra nhiều lời rồi.
Thân.