[Oneshot][BaekChen] Tôi đợi cậu
Tác giả: Joy
Nhân vật: Byun Baek Hyun, Kim Jong Dae
FIC VIẾT VỚI MỤC ĐÍCH PHI LỢI NHUẬN
KHÔNG MANG RA KHỎI BLOG
==
Nhà Byun Baek Hyun, mười hai giờ đêm.
“Này mấy cậu, hôm nay đến đây thôi. Mai Baek Hyun phải bay sớm, còn tiếp tục quậy chúng ta sẽ làm cậu ta lỡ chuyến bay mất.”.
Đám bạn đang say sưa chè chén hò hét nghe tiếng Kim Jong Dae cũng ngưng lại rồi dần dần ý thức được. Phải ha, mai Byun Baek Hyun bay từ sáu giờ, uống nhiều như vậy còn bắt cậu ta thức khuya sẽ lỡ việc mất.
Vậy là mọi người lần lượt đặt ly xuống, sau đó đổ xô về phía Baek Hyun ôm hôn khóc lóc tạm biệt. Bọn họ ai cũng đã ngấm men, đều không ngại ngùng gì mà vừa cười vừa mếu nói năng lung tung loạn xạ.
Nhưng rốt cục cũng chỉ có Kim Jong Dae ở lại dọn dẹp cho Baek Hyun.
“Mấy tên đó đúng là khẩu phật tâm xà. Phá banh nhà tôi xong thì chuồn mất. Còn dám vỗ ngực nói anh em tốt nữa, sang bên đó rồi tôi nhất định sẽ không gọi cho bọn họ.”.
Kim Jong Dae cười toe trong lúc thu gọn mấy vỏ lon rỗng vào túi rác. “Ăn ở, Baek Hyun. Cậu phải hiểu đó là ăn ở biết không? Hằng ngày cậu thất đức nên bây giờ mới gánh hậu quả đấy.”.
Baek Hyun tiếp tục càu nhàu gột đám thức ăn thừa vào thùng rác và quẳng bát đĩa ra bồn rửa. “Không phải có cậu sao?”.
“Vì tôi là người tốt. Tôi không chấp kẻ tiểu nhân như cậu.”.
Baek Hyun chán ghét nhìn cái găng cao su, quyết định cứ tay không bóp xà phòng ra rửa bát. “Vì tôi tốt với cậu. Hơn nữa chỉ với mình cậu.”.
“Cái gì? Cậu lầm bầm nói xấu gì tôi đấy?”.
Baek Hyun xả nước ra cho nó đập vào chén bát rào rào. “Không có gì. Tôi đang rủa một con mèo chỉ biết ăn bánh tôi cho mà không biết chui vào lòng tôi cảm ơn.”.
“Ha, đúng là một con mèo ngốc.”. Jong Dae nhàn nhạt tiếp lời trong lúc hót rác vào thùng.
Baek Hyun bật cười. “Cậu nói đúng, nó quả thực rất ngốc.”.
==
Vì đã muộn, hơn nữa lại là ngày cuối cùng trước khi Baek Hyun đi, nên Jong Dae quyết định ngủ lại nhà cậu ta.
Khi cậu đang lơ mơ không biết ở tầng mây thứ mấy, thì nghe thấy tiếng Baek Hyun thì thà thì thào bên tai.
“Này.”.
“…”. =.=|| Tôi mệt lắm Baek Hyun à.
“Jong Dae.”.
“…Hử?”.
“Mai là ngày lễ đó.”.
“…Thì sao?”. Sốt sắng vì chuyến bay quá nên động cỡn à tên này?
“Cậu mà định đi đâu thì nên ra ngoài sớm một chút.”.
“Đi đâu?”.
Sau đó là im lặng. Im lặng, vậy ngủ tiếp thôi.
Jong Dae cảm thấy có cái gì đó nằng nặng chầm chậm đè ngang eo mình, nhưng cả một ngày quay cuồng, cậu chỉ thoáng cau mày rồi tiếp tục ngủ mê mệt.
==
Bài nhạc chuông báo thức đáng căm hận réo inh ỏi, buộc Jong Dae phải bật dậy tìm nó. Tắt xong, nằm xuống, chùm chăn, tiếp tục nhắm mắt.
Ờ? Hình như có điều gì đó không đúng?
?
Jong Dae lần nữa bật dậy, lật chăn. Không có ai.
Baek Hyun đâu?
Cậu mở di động. Sáu giờ ba phút. Sáu giờ ba phút? Sáu giờ ba phút!
Chuyến bay của Baek Hyun chẳng phải sáu giờ cất cánh sao?
Jong Dae thất kinh nhìn lên bầu trời. Cậu ta… đi rồi?
Có ai có thể nói cho cậu chuyện gì đang xảy ra không? Tối qua rõ ràng hai người hẹn cùng ra sân bay cơ mà? Mà rõ ràng báo thức của Jong Dae cài năm giờ, bây giờ sáu giờ rồi mới kêu? Chỉ có thể là Baek Hyun đổi. Nhưng tại sao cậu ta lại làm vậy?
Chuông báo tin nhắn kêu ting ting, Jong Dae mở ra. Là tin nhắn của Baek Hyun. Chỉ vỏn vẹn hai từ: Trên bàn.
Đầu óc Jong Dae lại quay mòng mòng, cậu ngơ ngác nhìn quanh, phát hiện trên bàn đọc của Baek Hyun có một quyển sổ bìa trắng rất dày.
Jong Dae lao nhanh đến chộp lấy nó, vừa mở ra đã nhìn thấy một tờ giấy note vàng chóe.
“Tôi đã đổi thành chuyến bay lúc tám giờ. Nhưng cậu phải đọc nhanh lên.”.
Kim Jong Dae muốn chửi bậy. Rốt cục tên Byun Baek Hyun này muốn chơi trò gì đây? Đố vui trí tuệ? Hay thử thách lòng can đảm?
Nhưng khi Jong Dae mở quyển sổ ra, cậu không khỏi sững sờ. Đây là nhật ký của Baek Hyun?
==
Ngày… Tháng… Năm 2004
Thời tiết tốt, nắng ráo và không có gió.
Mẹ nói mình đã lên cấp Hai rồi, nên tập viết nhật ký để rèn chữ với cả để ghi lại những chuyện quan trọng.
Hôm nay lớp mình và lớp 6-2 đá bóng cùng nhau. Rất là vui. Hôm nay Jong Dae của lớp 6-2 cũng được đá nữa. Mình biết cậu ta từ khi còn học mẫu giáo, nhưng chưa nói chuyện bao giờ.
Jong Dae đá bóng thì không ra gì nhưng rất vui vẻ. Cậu ta chạy tới chạy lui trên sân như con cún vậy. Anh hai gọi đó là gì nhỉ? À, tăng động. Jong Dae tăng động những lúc bạn bè cậu ta đá vào đều cười thật rạng rỡ. Cười đến mức mình cảm thấy thật chói mắt. Hình như vì chói mắt nên mình bị bóng đụng vào đầu, sưng thành một quả ổi. Lúc mình bị ngã Jong Dae híp mắt cười sau đó chìa tay đỡ mình dậy.
Từ mẫu giáo đến giờ cậu ta lúc nào cũng cười thật chói mắt.
…
Ngày… Tháng… Năm 2005
Thời tiết bình thường, hơi mưa.
Mình lên lớp bảy rồi.
Năm nay mình và Jong Dae học cùng lớp. Cậu ta nói bị mẹ bắt đi học thêm rất nhiều để có thể thi vào lớp mình học.
Vì suốt một năm rồi học cạnh lớp nhau, mình hay giúp Jong Dae trực nhật và lấy phần cơm ở căng tin, nên Jong Dae sang lớp mình là bám riết lấy mình. Ngồi cùng một bàn, đi đâu cũng quấn lấy mình ríu rít không thôi. Giống y như con mèo hoa ở nhà vậy. Nhưng Jong Dae dễ chịu hơn con mèo nhiều. Jong Dae biết kể chuyện cười và biết nghe mình nói nữa.
Jong Dae rất thích động vật. Ở nhà cậu ta có một con mèo, một con chó, một con thỏ, một con rùa, một bể cá, một con chim, và một con chuột bạch. Phòng cậu ta như cái vườn bách thú vậy, có mùi động vật rất nồng. Nhưng Jong Dae rất cưng chiều mấy con vật đó.
Khi Jong Dae chơi đùa cùng mấy con đó thật ra nhìn rất ôn hòa.
Nhưng khi cười cậu ta vẫn chói mắt như vậy.
…
Ngày… Tháng… Năm 2006
Thời tiết bình thường, khô và lạnh.
Jong Dae thật ra là một người rất hoạt bát. Cậu ta đã chơi với cả lớp rồi, không còn bám lấy mình như trước nữa. Jong Dae vui tính nên bạn bè xúm lại xung quanh cậu ấy rất đông, ai cũng thích nói chuyện với cậu ấy.
Chà, mình thấy hơi buồn. =(((((
Thi thoảng Jong Dae lại nhìn lén mình rồi tủm tỉm cười. Lúc đó mình thấy tim đập nhanh lắm, cả người đều nóng bừng.
Mẹ nói mình bị nóng trong, đi cắt cho mình rất nhiều thuốc Đông Y đắng ngắt về uống. >.<
…
Ngày… Tháng… Năm 2007
Thời tiết tốt, nắng đẹp.
Hôm nay Jong Dae làm sinh nhật cho mình. =)))))))
Cậu ấy chỉ đạo các bạn khác làm môt buổi tiệc thật vui vẻ và náo nhiệt.
Nhưng thật ra mình thấy lúc hai đứa cùng đi bộ về nhà là vui nhất. Cứ đi thôi, Jong Dae kể chuyện còn mình thì nghe. Nhìn mũi giày cùng tiến về phía trước không hiểu sao cứ hay hay.
Quà của Jong Dae là một cái chuông nhỏ khi rung sẽ kêu lanh canh. Mình treo nó ở đầu giường. Trước khi ngủ kéo nhẹ, thế là nó kêu. Nghe như tiếng Jong Dae cười khanh khách vậy.
…
Ngày… Tháng… Năm 2008
Thời tiết rất tệ, có bão.
Hôm nay mình rất khó chịu. Nhưng lại không có kiên nhẫn viết.
Kim Jong Dae tự dưng lại thích cô bạn lớp phó học tập. >.<
…
Ngày… Tháng… Năm 2009
Thời tiết bình thường, có mưa.
Hôm nay Jong Dae lại đến ca thán với mình. Bạn gái cậu ta lại làm sao đó. Mình ngồi làm bài tập hình học chỉ gật đầu qua loa, thế là cậu ta bắt mình đạp xe ba con phố đi mua kem cho cậu ta.
Hừ, lúc về thì con mèo xấu xa đó đã ngủ lăn từ bao giờ rồi. Mình lại phải gọi điện cho bác Kim xin cho cậu ta ngủ lại.
Tướng ngủ của cậu ta rất xấu, cuối cùng mình chắc chắn lại phải ôm cậu ta lại mới có thể ngủ yên ổn được cho xem. =.=||
Jong Dae rất gầy, nhưng khi ôm thì rất thoải mái. Cảm giác như mình đang bảo vệ một điều gì đó quan trọng vậy.
…
Ngày… Tháng… Năm 2010
Thời tiết tốt, nắng nhẹ.
Kim Jong Dae nói sẽ không bao giờ hẹn hò nữa.
Hừ, số bạn gái mà cậu ta thay không biết là bao nhiêu rồi mới nói câu đó, không biết ngượng.
Mình ngồi điền mã trường cho cậu ta, không thèm nói gì.
Mình thi Y, học Đa khoa. Jong Dae thi Y, nhưng học Thú y.
Chắc vẫn cùng một trường.
…
Ngày… Tháng… Năm 2011
Thời tiết tốt, có tuyết rơi.
Hôm Giáng sinh mình định nói với Jong Dae, nhưng cậu ta lại ôm vai mình bảo mình là anh em tốt của cậu ta. Thế là mình ngậm miệng lại.
Mấy Giáng sinh rồi bọn mình cùng nhau đón trên Thủ đô. Xa nhà thật phiền, nhưng có Jong Dae ở đây nên dễ chịu hơn một chút.
Nhưng mà tôi không muốn làm anh em của cậu đâu, Kim Jong Dae!
…
Ngày… Tháng… Năm 2012
Thời tiết tốt, nắng đẹp.
Hôm qua có một em năm nhất mang quà tặng cho mình. Em ấy rất xinh, nhưng mình nói mình thích người khác rồi.
Kim Jong Dae nghe được chất vấn mình cả buổi. Mình nhất định không nói, cậu ta liền ăn sạch chocolate mình được tặng. Nhìn cậu ta hậm hực thấy vừa buồn cười vừa bực mình. Không nói cho cậu ta thì có gì đâu mà bắt mình nằm dưới sàn chứ?
Nửa đêm mình lạnh quá nói mơ hay sao đó, sáng dậy thấy bị bọc kín trong chăn, còn Jong Dae kia thì ngủ khò bên cạnh.
Mình buồn cười nhéo má cậu ta một cái.
…
Ngày… Tháng… Năm 2013
Thời tiết rất tốt, có mưa.
Hôm nay học thể dục Kim Jong Dae bị vấp, mặt đập vào mặt mình.
Không ai để ý cả. Xong lúc ấy có bạn nữ hỏi cậu ta sao môi chảy máu, cậu ta đỏ mặt bỏ đi mất. Mình ôm bụng cười lăn lộn.
=.= Lại ngủ dưới sàn. Lạnh quá đang chui trong chăn viết đây.
A, Jong Dae chọc mình. Thôi tính sau, được tha rồi, lên giường ôm mèo ngủ trước đã.
…
Ngày… Tháng… Năm 2014
Thời tiết bình thường, có gió.
Mình định không viết nhật ký nữa. Bận quá rồi, viết càng ngày càng ngắn. Cũng không hiểu viết thì được cái gì nữa.
Mẹ nói mình nên ghi lại những gì quan trọng. Vừa đọc lại cả quyển, thấy toàn ghi về Kim Jong Dae.
Mình định sẽ đi tu nghiệp ở Mĩ vài năm. Mai có tiệc chia tay của bọn bạn cùng khoa.
Có nên nói cho Jong Dae không nhỉ?
Nói rồi thì sao đây? Bắt cậu ta đợi mình? A, mà chắc gì cậu ta đã đồng ý, có khi lại chẳng nhìn mặt nhau nữa.
Nhiều lúc thấy phiền ghê. Nghĩ lâu như vậy mà mình vẫn không nghĩ ra. Thế mà ai cũng bảo mình thông minh.
==
Trang cuối cùng lại gắn một tờ giấy note vàng.
“Tám giờ máy bay cất cánh.”
==
“Không nhanh hơn được sao ạ?”.
“Hôm nay ngày lễ tắc đường là cái chắc còn gì? Ai bảo cậu có việc ra ngoài lại không đi sớm cơ.”.
Kim Jong Dae lầm bầm rủa. Cậu có cần đoán trước mọi chuyện như vậy không hả tên họ Byun kia? Đêm hôm qua cậu lầm bầm vào tai tôi là có ý này hả?
Bảy giờ ba tư.
“Cháu đi bộ. Tiền đây chú.”.
Kim Jong Dae bật cửa lao ra đường.
Buồn nôn thật. Bây giờ cậu lại đang điên cuồng chạy ra sân bay giữ người yêu.
Ầy, người yêu nghe là lạ nha.
Ngày trước cứ khinh rẻ mấy đứa con gái xem phim tâm lý, bây giờ mình lại rơi tõm vào cái trò ngớ ngẩn này.
Bảy giờ năm ba.
Đùa hả? Sao trong giờ Triết mày không chạy nhanh như bây giờ đi hả cái đồng hồ ăn hại này? Khốn thật, ai lại xếp lịch cho Byun Baek Hyun bay vào ngày lễ không biết.
Tám giờ!
Jong Dae hồng hộc chạm vào cửa cảm ứng để mở nó ra. Tám giờ! Byun Baek Hyun sẽ không bay đi đâu!
Cậu dáo dác nhìn quanh. Bảng tín hiệu trên cao nhấp nháy báo máy bay đã cất cánh. Những con chữ xanh đỏ nhảy múa trước mắt Jong Dae.
Jong Dae ngây người. Sau đó bật cười. Cậu cười đến nằm cả ra sàn, lăn lộn giãy giụa.
Cười chảy cả nước mắt.
Thế giới này quả thực thú vị muốn chết. Byun Baek Hyun mà cứ mạnh mẽ như cậu ta tưởng, nói ra từ cái hôm Giáng sinh đó có phải tốt rồi không?
Câu làm sao mà biết là từ bao giờ? Hình như từ hôm cậu quyết định chấm dứt chuỗi ngày cãi cọ liên miên bằng cách chia tay với người bạn gái cuối cùng, cậu mệt mỏi chán nản về nhà, lại gặp cậu ta. Cậu ta ôm mèo của cậu trong lòng, vắt con chuột trên vai, cúi đầu ghi mã trường cho hai đứa.
Cậu bỗng cảm thấy như mình bị đấm cho một cú khi đang say rượu vậy.
Đau thì rõ là đau, nhưng lại làm cậu tỉnh táo lại để nhìn cho rõ những thứ cần nhìn.
Cậu rong ruổi lâu như thế, hóa ra điều cần tìm lại ở nơi này. Người kia luôn ở đó, chẳng đi đâu, cậu quay lại là thấy, cậu với tay là có được.
Jong Dae cảm thấy mình đúng là một thằng nhóc ngu ngốc.
Sau đó mọi chuyện tốt hơn trước biết bao nhiêu. Chuyện phải chạy theo sở thích đỏng đảnh của mấy cô gái kia, chuyện phải nhắn tin mua quà vừa vô bổ vừa tốn kém, cậu hoàn toàn được giải phóng khỏi ách đô hộ của mấy trò chơi tình yêu nhảm nhí đó. Hơn nữa Baek Hyun khờ khạo còn để cậu mặc sức sai khiến.
Câu có thể không vui vẻ sao?
Nếu nói không thì mũi sẽ dài ra ba mét, Jong Dae không muốn làm Pinochio phiên bản người thật
Nhưng bây giờ thì hay rồi! Byun Baek Hyun đã đi mất tăm, còn chưa kịp đấm cho cậu ta một cú tội nói quá muộn đã đi mất. Thật là tức muốn chết!
Kim Jong Dae cười như tâm thần giữa sảnh sân bay một lúc lâu. Ai đi qua cùng nhìn, ai cũng chỉ chỏ. Mấy cô gái trẻ còn đoán già đoán non là cậu đi xin lỗi người yêu nhưng đến chậm, người ta mọc cánh bay lên trời mất.
Jong Dae mặc kệ, ngồi dậy, phủi quần, sau đó tính toán xem sáng nay nên ăn gì. Tám giờ hơn chưa có gì bỏ bụng, cậu đương nhiên phải coi trọng sinh tồn của mình trước rồi.
Còn Byun Baek Hyun? Đâu phải cậu ta lên trời thật, chỉ là chạm vào cái vành trời thôi, mua một cái vé là giải quyết xong, ai hơi đâu chơi trò lụy tình ở đây?
Kim Jong Dae đang đắc ý nghĩ như vậy, thì nhìn thấy phía trước có một người rất quen thuộc đang khoanh hai tay vào nhau, tựa lưng vào lan can bằng thép, thích thú nhìn cậu.
Jong Dae méo mặt bước lại gần.
“Máy bay bị hỏng à?”. Hay bảng tín hiệu bị virus?
“Thật ra tôi lùi lại tận bốn tiếng. Mười giờ mới bay.”.
Tên này rõ ràng muốn ăn đập.
“Tại sao?”. Kim Jong Dae siết nắm tay.
Byun Baek Hyun cười rạng rỡ.
“Tôi đợi cậu.”.
Thật ra Byun Baek Hyun không biết, nụ cười của cậu ta cũng rất chói mắt. Hai người cười cùng chói mắt, thôi thì yêu nhau rồi cười cho thiên hạ này chói chết luôn đi.